Trước sự phản đối của ba anh, Âu Dương Thế Khanh đường đường chính chính nắm tay đưa Sơn Kiều rời đi.
Điều đó khiến cho Âu Dương Kiên thấy thú vị về người tên Sơn Kiều này.
Một bông hoa nhỏ đầy mới lạ, nó khơi gợi lên cho hắn sự hứng thú không thôi.
Tạm thời Sơn Kiều không thể rời khỏi nơi này như dự kiến được, nhưng cô nghe Âu Dương Thế Khanh hứa là để cô đi sớm nhất, hiện tại thì chưa được.
“Người nhà anh thật khó hiểu”. Sơn Kiều ngồi xếp bằng trên giường.
“Gia tộc nào không như vậy. Thời gian này em tốt nhất nên ở cùng với tôi đi”.
“Vâng”. Nếu không lỡ chết thì sao. Mình còn yêu đời lắm đó chứ. “Vậy tối nay tôi ngủ ở đâu”. Giường chỉ có một cái thôi, không phải bắt cô ngủ một mình trên sô pha đó chứ.
“Ngủ chung với tôi thì thiệt cho em lắm à”. Sao lại tránh anh ta vậy chứ. Cái con nhóc con thối này.
“Tôi chỉ sợ…sợ mình không kiềm được mà ăn anh đó chứ. Hắc hắc”. Sơn Kiều lại bắt đầu nổi hứng trêu chọc anh rồi.
Động tác cởi áo của anh dừng lại vì câu nói này của cô. Nói nghe hay thật, như là một tên lưu manh vậy đó.
“À này, Âu Dương Thế Khanh, anh có người mình thương hay mến ai không”. Sơn Kiều nằm xuống giường tò mò hỏi.
“Trước đây thì có…cô ấy lấy chồng rồi”.
“Có hả”. Sơn Kiều bật dậy, quan sát anh. “Anh mà cũng có người thích à”.
“Thì sao? Thay đi”. Anh ném cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615046/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.