Thấm thoát đã hơn hai tuần trôi qua.
Cũng đã gần bốn tháng từ khi họ quen biết nhau đến nay, hiện tại ba anh đã không thể ngăn anh làm việc mình mong muốn.
Thế lực của anh ngày càng lớn, đến mức Âu Dương Kiên cũng phải lo sợ đôi phần.
“Tôi…tôi muốn rời khỏi đây, có được không”. Sơn Kiều e dè hỏi anh.
“..được, hiện tại đã an toàn rồi”.
“Ờ…vậy tôi đi thu xếp đồ đã”. Sau đó thì cô ấy bỏ chạy về phòng chung của họ, Sơn Kiều không có đồ đạc gì nhiều, chỉ có một chiếc ba lô nhỏ mà thôi.
“Thiếu chủ, anh không ngăn cô ấy lại sao”. Nam Kha hỏi, ai cũng nhìn ra được thiếu chủ không muốn để cô ấy rời đi.
Nhưng…sao lại vẫn phải đi.
Sao anh không ngăn lại. Ngăn có được sao? Cô muốn đi làm sao anh ngăn lại được chứ.
Thân xác ở đây nhưng người lại không vui. Vậy thì có ít gì chứ, miễn cưỡng lại không hạnh phúc đâu.
Chi bằng để cô đi, cô sẽ được sống là chính mình hơn ở lại nơi này.
“Em…đi đây ạ”. Sơn Kiều thu xếp xong, gật đầu chào anh rồi rời đi.
Âu Dương Thế Khanh không nói gì, im lặng nhìn cô rời đi, Nam Hiên Nam Kha đứng bên cạnh chỉ thiếu điều nhào đến ngăn không cho cô ấy đi mà thôi.
Đi rồi thì thiếu chủ sẽ mất chủ mẫu luôn đó!!
Đừng đi mà!
Bước chân của Sơn Kiều chậm rãi, như mong chờ anh ngăn mình lại. Đến khi ra đến cổng thành thì Sơn Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615044/chuong-214.html