“Không giống, em là em, Hoàng Tuyết Thanh là Hoàng Tuyết Thanh, hai người không ai giống ai”. Giọng anh đầy khẳng định nhìn Sơn Kiều.
Cô cười nhìn anh. “Em cũng thấy không giống, cô ấy đẹp theo vẻ lạnh lùng lạnh nhạt, em mà là con trai cũng sẽ yêu thích cô ấy”. Giọng điệu không hề ghen tuông thậm chí còn yêu thích.
Người đẹp như bước ra từ trong tranh, ai mà không mê được cho chứ.
Thậm chí anh còn nghe được như thể nếu mà Hoàng Tuyết Thanh có ở đây, e là cô ấy sẽ quấn lấy đi theo kề cận không rời luôn đó chứ.
Trở lại cách đây ba mươi phút trước.
Khi về đến phòng.
Sơn Kiều ngồi tịnh tâm lại những lời Âu Dương Kiên vừa nói, hắn cố tình chia cắt hai người họ.
“Mày ngu quá”. Sơn Kiều tự gõ đầu mình. Lần này bị hắn chơi xỏ rồi.
Nhưng Sơn Kiều vẫn mở hộp gỗ ra xem. Hình dáng bên ngoài đã đóng bụi rất nhiều, chứng tỏ đã lâu không ai cầm đến.
Cô ấy mở ra xem, bên trong có rất nhiều ảnh chụp.
“Ảnh?”. Trời ạ!!
Sơn Kiều nhìn ảnh của thần tượng mà run run. Cái này…
Trời má!!’
Thần tượng đang ở nơi nào!! Cô muốn bay đến để gặp người mà nhào vào lòng mới được.
Hu hu.
Trời ạ.
Nhưng….
Anh ấy thật sự mê thập lục hả ta?
Đang lúc thắc mắc thì Âu Dương Thế Khanh đi vào, Sơn Kiều thấy anh có chút hốt hoảng lo sợ thì đột nhiên lại muốn trêu anh một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615042/chuong-215.html