Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, bầu trời trông veo như đại dương mênh mông.
Vì vậy ngay cả một người nóng nóng lúc lạnh như Mục Vân Kiêu cũng có tâm tình tốt.
Đột nhiên hắn lại nổi hứng muốn đi câu cá, còn dẫn theo Phương Nghi theo.
Nghe Tiểu Bảo nói, những lúc tâm tình hắn tốt thì hắn sẽ đến bờ sông để câu cá hoặc là vào rừng cưỡi ngựa, săn bắn.
Thì ra là một người lạnh lùng như hắn cũng có những thú vui tao nhã của riêng mình.
Nhưng Tiểu Bảo có nhấn mạnh một câu là hắn chỉ thích đi một mình, không thích ồn ào, vậy mà lại dẫn theo Phương Nghi.
"Nào, lên ngựa đi!" Hắn ngồi ở trên ngựa đưa tay về phía nàng.
"Vương gia... nô tì..." Nàng cảm thấy không hợp cho lắm, chủ tớ ngồi chung một ngựa, càng nghĩ lại càng không đúng.
"Sao vậy? Không lẽ người định đi bộ vào rừng sao?" Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta không có ý gì đâu, chỉ sợ là ta phi ngựa như bay, vòn ngươi đuổi theo đến tối cũng không kịp, ảnh hưởng đến nhã hứng của ta. Không lẽ ngươi nghĩ ta có ý hì với ngươi?" Hắn nhướng mày nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, mặt đỏ ửng. Nghĩ lại thì lời hắn nói quả là có lí, nhưng: "Người cũng đâu cần mang theo nô tì."
Hắn cau mày không nói gì, dường như là mất kiên nhẫn, nhưng đột nhiên hắn lại thở dài, giọng nói dịu dàng: "Ngươi thật sự không muốn ra ngoài sao?"
Ra ngoài? Đương nhiên là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2937421/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.