Mục Vân Kiêu ngồi câu cá, còn nàng thì ngồi nhìn hắn câu, quả là một khung cảnh hữu tình.
Nhưng điều kì lạ là thời gian trôi qua đã khá lâu, cơ mà mà hắn vẫn chưa câu được con cá nào.
Phương Nghi mòn mỏi chờ đợi, vậy mà kì tích không hề xuất hiện, nàng không chịu được nữa nên hỏi nhỏ: "Vương gia, người thật sự biết câu cá sao?"
Hắn ta liếc nhìn nàng, nhìn thái độ là biết hắn đang không vui: "Bình thường không như hôm nay, tại hôm nay vận khí không đủ tốt thôi. Lú trước mỗi lần trở về ta đều xách theo một thùng cá to."
Một thùng cá to? Toàn là khoác lác, cùng lắm cũng chỉ năm con nhưng là cá nhỏ.
Mỗi lần hắn đem cá về, đầu bếp đều than thở, không hiết cá nhỏ như vậy thì nên làm món gì cho thoả đáng.
Nên hắn chính là không có duyên với cái môn câu cá này, chắc là sát khí nặng quá nên cá không dám tới gần. Nhưng hắn lại cứ thích đi câu, không chịu cam tâm số phận.
Nhưng khi nhắc đến vận khí, nàng đột nhiên lại cảm thấy không vui. Lâu như vậy rồi, nàng cứ nghĩ là bản thân đã quên, vậy mà một chút cũng không quên.
Nàng vẫn còn nhớ ở Lệ quốc vì sao bản thân lại bị tước đi danh hiệu công chúa, vì sao bị đày vào lãnh cung. Còn không phải vì nàng vận khí không tốt, là khắc tinh của mẫu hậu, khiến bà vừa sinh nàng ra đã đi gặp diêm vương, là sao chổi đem lại tai ương cho quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2937419/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.