Từ sau ngày hôm đó, Phương Nghi vẫn làm tốt thân phận của một tì nữ nhưng nàng lại trở nên ít nói hơn, thậm chí còn không cười với hắn một cái. Cố gắng tránh né hết sức.
Mỗi lần hắn muốn xoa đầu nàng, nàng liền lùi về sau, muốn nói chuyện với nàng, nàng cũng không trả lời. Nàng chỉ làm tròn nhiệm vụ của bản thân, không muốn có bất kì tiếp xúc gì với hắn.
Chỉ mới mới ngày mà đã khiến hắn khó chịu muốn chết. Hắn cũng biết là hôm đó hắn quá đáng nhưng mà... hắn cũng đầu thể cúi đầu xin lỗi. Kêu hắn phải xuống nước trước sao? Đó là chuyện không thể.
Nhưng mà không ngờ nàng lại giận dỗi lâu như vậy. Không lẽ hắn phải khó chịu như vậy cả đời?
...
Tối hôm đó.
"Không còn gì nữa. Vậy nô tì lui ra trước."
Nàng định lui ra ngoài thì hắn lại lên tiếng: "Khoan đã. Ta muốn ăn cơm chiên do ngươi nấu."
"Vương gia đói bụng sao? Vậy để nô tì kêu nhà bếp chuẩn bị vài món cho người." Mặt nàng dường như là không cảm xúc.
Hắn chậc lưỡi: "Rốt cuộc là ngươi định giận hờn đến bao giờ đây?"
"Nô tì không dám, nô tì chỉ làm tròn chức trách của mình thôi. Nếu người cảm thấy không vui có thể phạt nô tì, nô tì hứa sẽ không xuất hiện trước mặt người làm chướng mắt người nữa." Nàng cúi thấp đầu, nàng không muốn hắn lại tiếp tục hiểu lầm nàng hay nghĩ nàng có ý đồ gì với hắn.
Nhưng không ngờ hắn lạnh lạnh nhạt thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2937423/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.