Đêm hôm đó trở về vương phủ hắn lại uống rất nhiều rượu, đối với hắn, rượu không còn tác dụng giải sầu nữa mà càng uống hắn lại càng trở nên tỉnh táo. Giống như một liều thuốc, có cũng như không mà không có lại cảm thấy thiếu.
Mục Vân Kiêu hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ tồn tại sự bất lực.
Hắn không rõ là mình đang bám víu vào niềm hy vọng gì, cũng đã năm năm trôi qua rồi, vẫn không cách nào buông xuôi.
Hôm nay khi nhìn thấy bóng dáng của nàng, lòng hắn tràn đầy hy vọng rồi lại thất vọng. Tất cả những thứ trước mắt hắn, những thứ mà hắn nhìn thấy cứ như ảo ảnh vô hình, thoát hiện rồi lại mất.
Cảm giác bị dày vò này, hắn sắp không thể chịu tiếp được rồi.
...
Sau khi tỉnh dậy trong cơn men say, hắn mơ hồ nhớ về những lời mà ông chủ tiệm thuốc nói.
Hắn muốn xác nhận lại một lần, vì vậy vào tháng sau, ngày nào hắn cũng đến quán trà đối diện tiệm thuốc để chờ nữ nhân kia.
Cũng không biết vì sao hắn lại có thể kiên trì đến vậy, hắn chỉ biết, linh cảm của hắn không thể sai, hắn không thể nhận nhầm.
Chờ mãi, chờ mãi, ngày nào hắn cũng ở quán trà từ sáng cho đến tối, đến mức mà ông chủ quán trà cản thấy hắn không được bình thường.
Cuối cùng, vào một ngày đẹp trời, hắn thật sự đã nhìn thấy nàng, vẫn là bóng lưng khiến hắn đứng ngồi không yên.
Sau khi bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2935680/chuong-75.html