Tháng tiếp theo, hắn vẫn chờ nàng ở quán trà đối diện tiệm thuốc, chỉ là lần này khi nhìn thấy nàng, hắn đã không manh động nữa mà lén lút đi theo nàng về nhà. 
Mục Vân Kiêu thật sự muốn biết bao nhiêu năm nay nàng đã sống ở đâu và có cuộc sống như thế nào, tại sao lại luôn trốn tránh hắn, còn giả vờ không quen biết. 
Hắn đã đi theo nàng đi đến một nơi rất xa, xung quanh toàn là cây cối, có lẽ là trong rừng. 
Dọc đường nàng còn hái hoa bắt bướm, thậm chí còn đuổi theo một con thỏ, cứ như là một đứa trẻ chưa trưởng thành, giống như trước đây, nàng vẫn thích hoa cỏ và thiên nhiên. Đặc biệt là vô tư đến mức không có chút phòng bị nào, nếu hắn hắn là một kẻ xấu bám theo nàng để cướp của hai cướp sắc thì nàng tiêu đời rồi. 
Rẽ qua nhiều hướng, đi qua một con sông, cuối cùng cũng thấy một căn nhà gỗ ở phía xa. Đây là lần đầu tiên hắn biết đến nơi này, cũng lần lần đầu tiên biết có người sống ở đây. 
Quả nhiên nàng đi vào trong đó và lớn tiếng gọi: "Sư phụ, con về rồi." 
Hắn thầm nghĩ, không biết vị sư phụ mà nàng gọi là ai, nhưng theo như hắn thấy, xung quanh căn nhà phơi rất nhiều loại thuốc, trong vườn còn có trồng thảo dược, có vẻ sư phụ của nàng là một vị đại phu ẩn danh nào đó. 
"Sư phụ, hình như thuốc này bị ẩm rồi, để con phơi giúp người." 
Nàng ở ngoài sân phơi thuốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2935676/chuong-76.html