Năm năm sau khi Phương Nghi mất, hình như là hắn đã tìm được nàng rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, chớp mắt một cái đã năm mùa xuân trôi qua, một nam nhân hai mươi tư tuổi năm nào bây giờ đã chững chạc hơn và cũng lạnh lẽo hơn.
Đã năm năm, trên môi Mục Vân Kiêu hắn chưa bao giờ nở một nụ cười, cứ như cái chết của Phương Nghi đã khiến hắn quên luôn cách mỉm cười là như thế nào.
Gương mặt vô cảm này, ngoài đáng sợ ra thì không còn gì khác, mọi người thường hay nói, người như hắn mãi mãi cũng không biết được quan tâm và dịu dàng với một người là như thế nào. Nhưng bọn họ đâu biết được, hắn cũng đã từng là một nam nhân ấm áp.
Chỉ là người mà hắn muốn quan tâm đã không còn, hắn cần gì phải học cách dịu dàng, nó không cần thiết.
...
Một ngày nọ, hắn cùng thuộc hạ đi tuần tra trên phố. Hắn ngồi trên ngựa, vừa hiên ngang vừa cao cao tại thượng nhìn đường phố nhộn nhịp.
Tuy người khác không nhìn ra nhưng thật ra phía sau vẻ đáng sợ đó lại đang chất chứa một nỗi buồn thăm thẳm.
Trên con đường này nàng và hắn đã cùng nhau cười đùa vui vẻ, đã từng nắm tay, hôn nhau giữa đám đông. Vậy mà kí ức của hắn lại nhoè đi không nhìn rõ nữa, xem ra... sau này Quách Phương Nghi cũng chỉ là một cái tên hằn sâu trong tiềm thức, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Chợt, trong đám đông, hắn nhìn thấy một nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2935681/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.