Có thể nói tình cảm của cả hai đã phát triển nhanh đến mức chóng mặt. Diệp Châu không còn như lúc trước mỗi ngày lén lút trồng cây si dưới cổng nhà Phí Anh nữa, thay vào đó là mạnh dạn mò lên tận hang ổ của cậu.
Phí Anh vẫn là một thái độ dửng dưng, cậu hình như vẫn chưa ý thức được tình cảm của mình đối với Diệp Châu là cái dạng gì. Mỗi lần hắn đến thái độ của cậu đều là không phản đối cũng không hưởng ứng. Cậu vô cùng thụ động mà bản thân hắn nếu như không có sự tự nguyện của cậu cũng tuyệt đối không dám quá trớn. Mọi thứ đơn giản chỉ là hôn mấy cái rồi sau đó lại cãi nhau xong rồi lại hôn mấy cái, cứ như vậy là hết một buổi gặp mặt. Tuy không nói ra nhưng có vẻ họ cũng thực sự thích điều này.
"Anh Anh, em có phải là ăn đáng yêu mà lớn không?"
Phí Anh đang ngồi yên tĩnh trên bàn học bài nghe Diệp Châu nịnh bợ thì quay sang trừng mắt lên chỉ trích.
"Tôi thấy lúc chúng ta còn nhỏ anh có bao giờ nói như vậy đâu. Hiện tại có thể kiếm chác gì từ tôi mà ngọt ngào thế? Tôi thừa biết anh dẻo mồm lưu manh từ trong trứng rồi đấy."
Diệp Châu nằm vắt mẩy lên giường rồi tiện tay cầm gối ném vào lưng Phí Anh sinh sự.
"Em làm sao hiểu được anh cơ chứ, người ta cũng là để dành khen một lần đấy. Hiện tại thấy vừa đúng lúc cho nên mới phải nói ra, em xem anh nhịn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-tinh-dich-cu/2970270/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.