Hương Diệp bước tới, chỉ nhìn hắn cũng không động thủ, An Quế đứng bên cạnh hầu hạ không dám lắm mồm, lại nghe Hương Diệp hừ lạnh một tiếng, nói thẳng, “An Quế, không nghe thấy Hoàng thượng bảo ông qua mài mực sao?”
“Cái này… Hoàng thượng?” An Quế không xác định, nương nương đang nói chuyện với ông ta, sao ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng vậy, ánh mắt kia, lại còn càn rỡ như vậy.
“Hoàng hậu bảo ông mài, thì mài đi.” Ngọc Sanh Hàn đầu cũng không xoay, cặp mắt vẫn nhìn Hương Diệp, trong mắt cười như không cười, cuối cùng Hương Diệp liếc hắn một cái, xoay người, đi thẳng.
Muốn tìm việc làm là việc của hắn, chả liên quan gì đến cô.
Hương Diệp xách theo chiếc bình tưới hoa đã sai người đặc chế, dạo bước qua mấy bụi hoa, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống, xem hoa mọc thế nào, hoa tươi kiều diễm ướt át, tuy nói người cần chiều chuộng hơn hoa, nhưng hoa không cần chiều người, chỉ cần một mình thưởng thức là đủ rồi.
Đang nhìn, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đôi chân, ủng thêu chìm hoa văn long hổ tinh xảo, không cần ngẩng đầu cũng biết là vị nào.
Bình tưới trên tay trực tiếp vòng qua, nhắm ngay về phía đôi ủng tinh xảo kia, Ngọc Sanh Hàn lúc này mới nhảy ra, trầm giọng gọi cô, “Hoàng hậu!”
Hương Diệp vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn hắn hai giây, ngay sau đó lại quay lại với hoa của cô, nhìn đám nhóc này dáng dấp xinh đẹp như vậy, khóe miệng Hương Diệp dâng lên một tia cười nhẹ, lại nghe mỗ vua đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618466/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.