“Đừng quên, em vẫn còn là Hoàng hậu của tôi.”
“Anh…. Nhàm chán!” Hương Diệp thật sự không nghĩ ra nổi hắn nói cái gì tốt, thích làm sao thì làm thế đi, cô trồng hoa của cô, hắn làm Hoàng Đế tiên sinh của hắn.
Chuyện Cầm Phi kia, cứ quăng ra sau gáy đi, Cầm Phi đã bị cô cảnh cáo, chắc sẽ không gây náo loạn gì.
Hôm sau, Hương Nại Nhi cùng Tần Khê tiến cung, Hương Nại Nhi một thân áo đỏ bay bay, rất là chói lọi, thấy Hương Diệp, chỉ nói, “Hôm nay Tần Khê nói đưa mình đi cưỡi ngựa, đây là mình chuẩn bị để có được hiệu quả tiên y nộ mã.”
“Chẳng bằng cô nói luôn là cô muốn gây tác dụng chuyển tiếp quá độ đi cho rồi, đến đứa học sinh tiểu học nó còn biết viết, đang yên đang lành lại mặc một thân đỏ chóe dọa người, nhỡ đâu cô cưỡi ngựa té chết biến thành lệ quỷ rồi, lúc ấy thì dọa người thật luôn!” Tần Khê đứng một bên, lành lạnh mở miệng, một thân “hăng hái” của Hương Nại Nhi bị đánh bại sạch sẽ, sắc mặt trầm xuống, nhảy qua giật lấy cái quạt của Tần Khê.
Rẹt một cái, một chiếc quạt giấy tử vân hoa điểu tinh xảo đã “Hương tiêu ngọc vẫn”, Tần Khê lập tức khóc gào, “Con của ta! Cô…”
“Mi chết thảm quá à~” Hương Nại Nhi đột nhiên kết nốt lời thoại của Tần Khê, không đếm xỉa đến cái mặt đầy hắc tuyến của Tần Khê, nhìn cái quạt bị xé làm hai nửa trong tay kêu ai oán, “Đi theo chủ nhân như vậy, coi như là mi xui xẻo, kiếp sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618467/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.