Cầm Thụy ngưng mắt nhìn hắn, sắc trầm trong mắt không cần nói cũng biết, Tiêu Cẩm chỉ hơi sững sờ, ngay sau đó lên tiếng, “Nhà ngoại của nương nương là Tư Ngự sử, tên gọi là Tư Cầm Thụy.”
“Tiêu Cẩm chẳng lẽ không còn nhớ ước hẹn ngày sau sẽ “Cầm sắt hòa minh” ở Bách Trúc Lâm này sao?” Nàng cũng không hiểu được, tại sao lại muốn nói ra bí mật trong lòng mình vào lúc này, nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tiêu Cẩm, Cầm Thụy biết, phần tình cảm kia chỉ sợ vĩnh viễn chỉ có thể giữ lại cho mình, hắn đã quên ước định cùng nàng, thậm chí cũng đã quên từng có một lần gặp mặt với nàng, bởi vì năm đó, Hương Diệp hiếm khi bệnh nặng một trận, đem tâm tư của Tiêu Cẩm tất cả đều vét sạch sẽ.
“Ta vậy mà mãi không nhớ ra nổi, ngươi là Cầm Thụy…” Tiêu Cẩm kinh ngạc nói, chợt sửng sốt vì bản thân vừa mới gọi thẳng tên nàng, Cầm Thụy cũng bởi vì một tiếng gọi lơ đãng mà thân thuộc kia mà cảm kích không dứt, nghe được chính miệng hắn gọi mình là Cầm Thụy mà không phải “nương nương” nữa, đối với nàng mà nói, là đã quá đủ rồi.
“Ta là bằng hữu đầu tiên của Tiêu Cẩm, cho nên, đừng gọi ta là nương nương nữa, được chứ?” Tựa như lúc ngươi gọi Hương Diệp là nương nương sẽ khó chịu vậy, nghe ngươi gọi ta là “Nương nương”, lòng ta cũng khó chịu như vậy.
Tiêu Cẩm nhìn Cầm Thụy, một hồi lâu, rốt cục nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ngày mai, xem ra phải chuẩn bị một cây đàn tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618465/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.