Hương Nại Nhi lúc này bị dọa cho sợ đến ôm miệng, vừa rồi cô không nói lỡ chuyện gì chứ?
Ngọc Sanh Hàn không để ý đến cô, trực tiếp đứng dậy, đi tới cửa, nhưng không thấy bóng ai cả, trên đất chỉ có một chiếc khăn tay, Ngọc Sanh Hàn nhặt chiếc khăn lên, sắc mặt lạnh lẽo đến mức khiến cho Hương Nại Nhi không nhịn được mà toàn thân phát run, cẩn thận dè dặt hỏi: “Ngọc Sanh Hàn, vừa nãy có người ở bên ngoài sao?” Nghe được cái gì không vậy?
Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh trừng cô nàng một cái, Hương Nại Nhi lập tức rụt cổ lại, giải thích nói, “Tôi vô tội mà, tôi đâu biết là có người…”
“Hoàng thượng!” Đầu bên kia An Quế vội vàng đi tới, nhìn sắc mặt khó coi của Ngọc Sanh Hàn một chút, lại nhìn Hương Nại Nhi một chút, trong lòng gõ trống, chẳng lẽ Hoàng thượng biết ông ta lén chạy đi nhà xí không canh cửa?
“Mới vừa rồi có ai đến?” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng chất vấn, An Quế chợt hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, run giọng nói: “Hoàng thượng tha mạng! Tiểu nhân vừa nãy vì bụng không thoải mái mới đi ra ngoài… Ai tới, nô tài không biết…”
Sắc mặt Ngọc Sanh Hàn trầm xuống, một đôi mắt đen chăm chú nhìn An Quế, cho đến khi ông ta ướt đẫm mồ hôi, một lúc sau, mới nghe hắn mở miệng, “Không có gì nữa, đi xuống đi.”
“Dạ, dạ!” An Quế hoang mang rối loạn đáp một tiếng, vội vàng đứng dậy lui xuống.
Ngọc Sanh Hàn quay lại trong phòng, nhìn chiếc khăn trong tay, trên mặt như có điều suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618456/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.