“Ai gia là mẫu hậu của người, đương nhiên sẽ đứng về phía người.” Nhiễm Thái hậu nhìn qua Hương Diệp đang ngồi yên lặng ở một bên, vẻ tận tình khuyên nhủ, “Nha đầu Tần gia suy cho cùng cũng là lớn lên trong cung, ai gia cũng không có gì phải lo lắng, nên làm như thế nào, ai gia tin tưởng Hoàng Thượng sẽ biết chừng biết mực.”
“Đa tạ mẫu hậu lượng thứ.” Khóe mắt Ngọc Sanh Hàn tựa hồ như mang theo ý cười, trên mặt vẫn lạnh lùng nghiêm kính, Hương Diệp khẽ thở dài một tiếng trong lòng.
Cả hai đều là cáo già.
“Nếu đã định rồi, nha đầu Tần gia cứ ở mãi trong Thi Ngưng điện dù sao cũng không hợp quy củ, trước đại lễ phong hậu tạm thời hãy lui về phủ của Ngọc Khê hầu trước đi.” Thái hậu lại bổ sung một câu như vậy, Hương Diệp trái lại chẳng sao cả, chỉ có Ngọc Sanh Hàn, nhàn nhạt buông một câu, “Nhi thần hiểu, chẳng qua là Hương Diệp Nhi bây giờ không thể xuất cung.”
Nhiễm Thái hậu khẽ cau mày, bất mãn trên mặt cũng chỉ chợt lóe qua rồi biến mất, vẻ mặt hòa hoãn, lại liếc Hương Diệp một cái, giọng nói bình thản, “Đã như thế, vậy có thể về Hoa Hinh các trước kia chờ gả, dù sao Tần cô nương cũng coi như một nửa là người trong cung rồi.”
Giọng nói bao dung, quả thực khiến cho người ta thụ sủng nhược kinh.
Ra khỏi Tiêu Ninh cung, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn sánh vai đi qua hồ Ngọc Hà, đứng trên cầu, Hương Diệp đột nhiên cúi người, nhìn cá chép vầy nước trong hồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618388/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.