“Hương Diệp Nhi, ta vừa hồi cung, đã nghe thấy một chuyện.” Tiêu Cẩm nhẹ nhàng tựa vào đầu vai cô, giọng nói thoải mái lộ ra một chút buồn khổ. Thân mình Hương Diệp hơi ngẩn ra, giọng nói vẫn bình tĩnh, “Chuyện gì?”
“Hương Diệp Nhi….” Tiêu Cẩm yếu ớt hỏi, “Muội phải gả cho hoàng huynh sao?”
Trong không khí, tràn ngập hương thơm của hoa đào, sắc hồng của hoa đào, cảnh như vậy, Hương Diệp thật ra cũng không thích lắm, chẳng qua là, Tiêu Cẩm từng nói, màu hồng đẹp vô cùng, tại sao muội không thích?
Bởi vì đó là màu sắc quá mộng ảo, cô đã sớm không còn là một cô bé thích mơ mộng nữa rồi.
Nhưng mà, trong mắt bọn họ, cô suy cho cùng vẫn là một cô bé, cho nên, khi Tiêu Cẩm lệnh cho cung nhân xách từng gốc từng gốc đào xuất hiện, cô cũng tùy hắn, nhận lấy cây đào, tự mình chôn xuống.
“Phải…” Nhẹ nhàng một tiếng, không có mấy nhấp nhô, tiêu tán trong gió theo hương hoa đào.
Cánh tay ôm cô của Tiêu Cẩm bỗng dưng căng thẳng, chặt đến mức khiến cho Hương Diệp không thể hít thở.
“Tại sao lại như vậy?” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, ánh mắt tan vỡ, cuối cùng, từng chút buông cô ra, trong mắt mang theo sự hoảng hốt khó tin, “Hương Diệp Nhi, Hoàng tổ mẫu gạt ta, tại sao muội cũng muốn gạt ta…”
“Tiêu Cẩm ca ca…. Khụ khụ ~” Lời còn chưa dứt, lại không nhịn được ho một tiếng, Tiêu Cẩm lại có chút tiếc thương, “Hương Diệp Nhi, muội không thoải mái sao? Có phải bị bệnh không?” Hắn vừa nói, đưa tay lên định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618389/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.