Biết cái gì quá cũng không tốt, Dương Đăng Khôi không ở lại trêu ngươi nó nữa. Hắn cười cười nói được rồi đi ra bàn uống nước.
Nhìn hai người trong cuộc chim chuột đến ngại ngùng, vui vẻ, người ở ngoài lại buồn rười rượi.
Không ai chú ý đến hai người họ ngoài Phạm Kim Ngân. Chỉ người có ý mới để tâm, rồi lại buồn.
Không lâu thì cô xin phép ra về, gượng cười nói với bà nội Dương:
- Hôm khác con lại sang chơi với bà ạ! Hôm nay con ở đây cũng cả ngày rồi, con xin phép về trước ạ.
Biết không thể giữ con gái nhà người ta lại chơi lâu quá, bà chỉ đành bảo cháu trai ra tiễn khách về.
Cùng lúc đó, mọi người cũng đều đi ra cửa, ai về phòng nấy. Khi Dương Đăng Khôi trở lại thì chỉ còn phòng sáng đèn. Hắn lại quay ra cửa, thấy Nguyễn Như Hoa đang ở dưới bếp thì liền đi tới.
- Bạn Bông rửa đĩa à, cần anh giúp không.
Nguyễn Như Hoa không cần liếc cũng biết người đang đứng chống tay lên cửa bếp là ai.
- Thôi, không phiền anh giúp.
Nguyễn Như Hoa vừa tắt nước, tay đã bị túm lấy. Dương Đăng Khôi lấy khăn treo trên tường lau tay cho nó.
Con bé vừa giật mình vừa thấy Dương Đăng Khôi thật sự càng ngày càng sến súa. Nó rút tay ra khỏi tay hắn, tự quệt mấy cái vào sau quần:
- Anh bớt bớt đi nha, bình thường chút được không?
Dương Đăng Khôi bị nó làm cho bật cười, treo lại khăn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-sau-rieng-va-anh-dua-hau/2965460/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.