Gọi là đi chạy bộ thể dục nhưng mỗi đứa đeo một đôi dép lê, không có chút tinh thần nghiêm túc nào cả. Dương Đăng Khôi còn có thể gọi là chạy, chứ Như Hoa là đi bộ hóng gió luôn rồi, chậm gấp ba lần người chạy bình thường.
Nhưng Hoa đi chậm thì Khôi cũng chạy chậm, cứ lượn lờ xung quanh nó nói chuyện, chọc nó cười.
Tậm trạng nó cũng dịu lại phần nào. Nhìn chàng trai trước mặt cứ nói liên tục không ngừng nghỉ, giới thiệu chỗ này lúc trước anh làm gì, chỗ kia đã xảy ra chuyện gì.
- Anh có thể đi chậm hẳn lại hoặc chạy liên tục, cứ thế này có thấy chóng mặt không cơ chứ?
- Có chứ.
- Có mà còn thế ạ.
- Em vui mờ.
- Vui câu chuyện thôi chứ, cứ lượn lờ, đau hết cả đầu.
- Được rồi, anh đi cùng em.
Hai người cứ thế đi bộ cả đoạn đường làng, qua ruộng lúa, qua bờ ao, đến khi mặt trời nhô lên, bắt đầu thả những tia nắng đầu tiên xuống mới quay về nhà.
Mới về đến cổng nhóc Minh Đăng đã nhảy xộc ra từ vườn nhỏ.
- Anh chị có hai phút để khai xem lén đi chơi ở đâu, còn không gọi em đi cùng.
- Nghịch ngợm! - Dương Đăng Khôi gõ vào đầu nhóc em một cái rồi định đưa tay gạt thằng bé sang một bên.
Chưa kịp đẩy thì chỉ thấy thằng bé "úi' lên một tiếng rồi lại chạy xung quanh Hoa, còn hít hít như đánh hơi:
- Tốt lắm, có vẻ không ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-sau-rieng-va-anh-dua-hau/2965458/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.