"Vĩnh Ninh đành phải, cung kính không bằng tuân mệnh!" Đúng ra mà nói, nàng không hề biết thế nào gọi là múa, nhưng không có nghĩa nàng sẽ ngồi yên nghe bọn họ châm chọc.
Mạch Thượng Quân đứng dậy, đi thẳng đến chỗ một tên cận vệ, tính rút thanh kiếm trên tay hắn ra.
Cận vệ đó liền nhanh chóng kinh hô:
"Công chúa làm gì vậy?"
Nàng vỗ vai hắn, cười nhẹ như gió xuân tháng ba: "Mượn đồ của ngươi dùng tạm một lát."
"Không biết hoàng thượng có nguyện ý xem ta múa kiếm?"
"Múa kiếm? Quả nhân thực sự đang rất nóng lòng."
Mạch Thượng Quân đưa tay vuốt nhẹ một đường trên lưỡi kiếm, sắc bén, nàng thích!
Tà váy lay động theo từng bước chân, đường múa uyển chuyển không theo chút quy luật, lúc nhanh lúc chậm, khi cứng cáp lúc mềm dẻo.
Từng tư thế, từng động tác dường như không phải bỏ ra chút sức lực nào nhưng lại mạnh mẽ đi sâu vào lòng người, khoảnh khắc đó, nàng với thanh kiếm dường như hòa vào làm một, như cơ thể đang hấp thụ tinh hoa của đất trời.
Khí chất đó diễm nhưng không phô, mị nhưng không tục.
Thời khắc bốn mắt chạm nhau, Hoắc Tử Yên liền kinh tâm động phách, sao lại..
Mạch Thượng Quân dường như đang thả hồn đi xa. Không ngờ khi nàng nương kiếm mà múa, không đi theo một chiêu thức nào lại vui đến vậy. Nhưng mà, cầu trời Hoắc Tử Yên không đánh đồng nàng với một nữ sát thủ. Vì, ngày hôm nay, mọi cử động của nàng đều êm đềm xiết bao, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-rung/3431770/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.