"Nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Vĩnh Ninh công chúa của quý quốc?"
Chính bản thân Dạ Đế cũng không biết hiện giờ mình đang nhìn người ngọc đến thất thần. Y vốn không phải kẻ háo sắc, nhưng đám phi tần trong hậu cung của y thật sự chưa ai có thể đem so với một góc váy của nàng. Chỉ có giai nhân như thế này mới xứng đáng với bốn chữ "khuynh quốc khuynh thành".
Vĩnh Ninh công chúa nghe thế cười ra thành tiếng, ánh mắt lấp lánh đến sao trên trời cũng khó bì kịp:
"Bệ hạ quá lời rồi. Nữ tử đích thực là công chúa của nước Tống, nhưng để gọi là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân thì e rằng quá phô trương."
"Công chúa khiêm tốn rồi."
Nàng từ chối cho ý kiến, chỉ cúi người hành lễ. Sau đó, nghe thấy tiếng sứ giả cung kính thưa:
"Sứ giả Công Tôn Tiễn nước Tống bái kiến hoàng thượng. Vì có việc bất đắc dĩ mà tới muộn, mong hoàng thượng khai ân."
Dạ Đế tay vân vê miệng chén trà, ở y có một loại khí chất không giận mà uy: "Không biết sứ giả vì việc gì mà chậm trễ như vậy, các người đang coi thường uy nghiêm của trẫm sao?"
"Hoàng thượng, việc này.." Sứ giả đang định lên tiếng phân bua thì công chúa đưa tay ra hiệu hắn im lặng. Sau đó, nàng tiếp lời:
"Sứ giả có mười lá gan cũng không dám coi thường uy nghiêm của hoàng thượng, Vĩnh Ninh từ lâu đã nghe danh Dạ Đế anh minh bất phàm, nay đích thực là có việc bất đắc dĩ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-rung/3431769/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.