"Chát"
Năm dấu ngón tay in hằn lên gương mặt nàng.
Cái kẻ vừa ra tay sắc mặt sa sầm, ánh mắt long lên đầy giận dữ. Dù tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng cái tát đánh ra gần như bà ta đã sử dụng ba phần tư nội lực, vào kẻ khác dĩ nhiên sẽ né đi nhưng nàng chỉ đứng yên tiếp nhận.
Trong địa đạo chỉ sự dụng mấy ngọn nến để duy trì ánh sáng, người phụ nữ kia mái tóc trắng xóa, môi thâm đen như yêu quái. Một lời nói ra, âm thanh vang xa hàng dặm: "Mạch Thượng Quân ơi là Mạch Thượng Quân, giáo chủ đã có lòng tốt thu nhận ngươi, vậy mà ngươi ngay cả cái nhiệm vụ nhỏ nhoi mà cũng làm không được."
"Tiết vương gia đó công lực thâm hậu, ta không phải là đối thủ của hắn!"
Người phụ nữ kia nghe vậy cười nghiêng cười ngả như nghe thấy chuyện nực cười nhất, giọng nói khàn khàn như rít qua kẽ răng: "Nực cười! Ngươi mười tuổi là có thể gϊếŧ chết cả bầy chó sói, mười hai tuổi có thể vượt qua mọi rào cản đột nhập vào thâm cung nội địa ám sát hoàng đế, mười lăm tuổi đã có thể lấy được cái danh 'thiên hạ đệ nhất sát thủ', ngươi, có cái gì không làm được?"
Mạch Thượng Quân nín thở, nàng có cảm giác như mình đang dần bị vạch trần.
"Hay là.. ngươi đã động chân tâm?" Bất chợt, bà ta hỏi một câu như thế làm trái tim nàng thắt lại.
"Ta không có!"
"Vậy sao? Ta lại nghe nói Hoắc Tử Yên là một nam nhân tuấn mĩ tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-rung/3431768/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.