Nhưng giờ anh còn chưa cởi được dây thừng trên người, dù anh nôn nóng hơn nữa, cũng chỉ có thể ra sức giãy giụa.
Trong nhà xưởng có rất nhiều hòm, hơn nữa lại vô cùng khô ráo, lửa rất nhanh liền cháy lan rộng ra.
Khói đặc rất nhanh liền bao phủ toàn bộ nhà xưởng, bị cư dân xung quanh phát hiện, bọn họ báo cảnh sát, nhưng không ai biết trong nhà xưởng này còn hai người.
Tô Nhược Vân và Nghiêm Dĩ Bạch bị khói đặc hun đến nước mắt chảy ròng ròng, khoảnh khắc cuối cùng khi trận lửa lớn này thiêu đến bên người bọn họ, rốt cuộc Nghiêm Dĩ Bạch cũng cởi được dây thừng trên người, sau đó cứu Tô Nhược Vân.
Xé băng dính trên miệng cô xuống.
"Dĩ Bạch."
Khi Tô Nhược Vân túm bả vai mình, hô lên tên mình, Nghiêm Dĩ Bạch nhìn cô: "Em.."
"Em nhớ ra rồi, em nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi, em không trách anh, đến nay cũng không trách anh, thật ra em vẫn rất yêu anh, đến giờ vẫn vậy."
Nghiêm Dĩ Bạch một tay ôm Tô Nhược Vân vào lòng, một khắc đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời anh, nhất là lúc nghe Tô Nhược Vân nói ra câu "em yêu anh".
"Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi."
Không có thời gian ở lại, Nghiêm Dĩ Bạch kéo Tô Nhược Vân từ trong làn khói dày đặc, lần mò tìm kiếm lối ra.
Nhưng thế lửa thật sự quá lớn, bọn họ căn bản tìm không thấy lối ra.
Khói đặc hun hai người bọn họ, gần như không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-em-lai-dau-den-vay/2649877/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.