Một khắc đó Tô Nhược Vân thật sự cảm nhận được, tình cảm Nghiêm Dĩ Bạch dành cho mình, bằng không, anh tuyệt đối sẽ không làm tới mức độ này.
Tô Nhược Vân bắt đầu hối hận, vì sao mình lại quật cường như vậy, vì sao lúc ấy không chết mà biệt li luôn đi, làm hại Nghiêm Dĩ Bạch bị người giày vò.
Đều do mình, đều do mình.
Tiếng khóc của Tô Nhược Vân đều bị băng dán chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng hu hu nức nở.
Cô muốn vùng vẫy khỏi bọn cướp bên cạnh, chạy tới bảo vệ Nghiêm Dĩ Bạch, lại bị bọn cướp tóm chặt lấy.
Tô Nhược Vân bất lực tê liệt ngồi dưới đất.
Kẻ đứng đầu vẫn không ngừng đấm đá lên người Nghiêm Dĩ Bạch, khóe miệng Nghiêm Dĩ Bạch đã rỉ ra tơ máu, Tô Nhược Vân âm thầm cầu xin, đừng như vậy nữa.
Nhưng Nghiêm Dĩ Bạch lại vì muốn Tô Nhược Vân an tâm, lúc bị tra tấn nhìn về phía Tô Nhược Vân, dùng ánh mắt nói với cô "anh không sao cả".
Tô Nhược Vân đau đớn không thôi.
Từng mẩu kí ức, bắt đầu chậm rãi chắp vá lại trong đầu Tô Nhược Vân, đau đớn ở đại não mang đến cho Tô Nhược Vân cảm giác choáng váng, cô bắt đầu chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra năm năm trước.
Bắt đầu chậm rãi nhớ tới kí ức của cô và Nghiêm Dĩ Bạch, cho dù là đau đớn hay là ngọt ngào.
Tô Nhược Vân chịu đau đớn thật lớn, nhưng dù đau đớn hơn, cũng không đau bằng việc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-em-lai-dau-den-vay/2649879/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.