Tô Nhược Vân đau lòng tuyệt vọng, lính cứu hỏa khoác cho cô một tấm thảm phòng cháy, xuyên qua trong dòng người, đã không có ai chú ý tới cô nữa.
Ngay cả tấm thảm trên người trượt xuống Tô Nhược Vân cũng không phát hiện, cả người mất hồn lạc phách đi trong đám đông, muốn đi đâu, chính cô cũng không biết!
Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tô Nhược Vân như vậy, trong lòng Tô Hinh Nhi lại không có một chút thoải mái nào.
Giây phút đó, Tô Hinh Nhi cũng mới thật sự hiểu ra, hai người bọn họ yêu nhau, rốt cuộc có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm.
Ngay lúc Tô Nhược Vân mất hồn đi ở trong đám người, đột nhiên có người gọi tên Nghiêm Dĩ Bạch.
"Người này được cứu ra từ bên trong sao? Anh ta tên là Nghiêm Dĩ Bạch sao?" Có người lính cứu hỏa ở bên kia dò hỏi.
Tô Nhược Vân giống như phát điên chạy tới bên kia, nhìn thấy Nghiêm Dĩ Bạch được mọi người nâng lên xe cứu thương, lúc này Nghiêm Dĩ Bạch đã hoàn toàn không biết gì nữa, hôn mê bất tỉnh.
Tô Nhược Vân leo lên xe cứu thương, nhân viên y tế muốn đuổi cô đi xuống, nhưng Tô Nhược Vân nói mình là vợ của anh, nhân viên y tế mới giữ cô lại.
Đến bệnh viện, Nghiêm Dĩ Bạch được đưa vào phòng cấp cứu, Tô Nhược Vân vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Rất nhiều lần khi y tá đi ngang qua bên cạnh cô, nhắc nhở Tô Nhược Vân, trên người cô cũng có rất nhiều vết thương, nhắc cô đi xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-em-lai-dau-den-vay/2649876/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.