Hai hôm sau, Lam Linh ỉu xìu bước vào lớp. Cô cứ tưởng bản thân sốt thì sẽ không phải học đội tuyển nhưng không! Cô Hương đã đặc biệt gửi cho Lam Linh hai bộ đề tỉnh để cho cô từ từ mà làm trong hai ngày nghỉ ốm.
Lam Linh nhìn hai tệp đề làm cô muốn cười cũng chẳng thể cười muốn khóc thì khóc không ra nước mắt.
Ngồi xuống ghế, thằng Bình lại xuất hiện. Nó hỏi Lam Linh:
“Ê, mày biết lịch nghỉ tết chưa?”
“Hửm? Chưa.”
Bình nhìn cô bằng ánh mắt đồ chậm hóng hớt thông tin. Moẹ, Lam Linh thấy thế dơ tay lên tính đánh nhau khô máu với Bình. Nó vội trấn an:
“Đừng đừng, tao không chiến với mày đâu. Năm nay mình được nghỉ hai tuần.”
Cô thu tay lại, chỉ ồ lên một tiếng. Hình như nghỉ xong thì có buổi khảo sát chất lượng của sở giáo dục lấy điểm giữa kì thì phải.
Nghĩ vậy mặt Lam Linh càng trầm hơn. Thế khỏi nghỉ đi, đây có khác gì nghỉ rồi thi luôn đâu. Với cả nghỉ tận hai tuần, bằng việc mình không gặp Thanh Vũ hai tuần.
Ai chịu được chứ mình không chịu. Quan sát vẻ mặt càng ngày càng căng theo thời gian của cô, Bình biết thừa nó lại suy nghĩ cái gì rồi. Chắc chắn lại Thanh Vũ đây mà.
“Mày không nhắn tin với anh Thuỳ nữa à?”
Lam Linh nghe câu hỏi của Bình, cô bình thản trả lời:
“Anh đi học suốt, nhắn cái gì?”
“Thì nhắn yêu đương.”
“Cút, yêu với chả đương. Tao không hứng, ok?”
“Ừ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/3446516/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.