Hai ngày sau, trong phòng Khoa Học Tự Nhiên, Lam Linh đang nằm vắt vẻo trên bàn học Long ngồi cặm cụi làm đề. Đột nhiên cửa phòng mở toang, cô giật mình bật dậy khỏi bàn. Thằng Long đặt bút xuống bàn nhìn ra cửa. Hoá ra là thằng choá Bình.
Lam Linh hỏi:
“Mày làm cái quần què gì mà đập cửa kinh thế?”
“Hả? À…tao vừa nghe được nghỉ tết bao lâu ý mà.”
Long hướng ánh mắt khỏi đống đề hỏi:
“Nghỉ bao lâu thế?”
Bình nó phấn khích nói:
“Hai tuần! Tao được chơi game rồi!”
“Xí, chỉ game là giỏi.”
Lam Linh nhận xét. Lòng thầm tính toán, tết này ba về Lam Linh lại thở dài. Cô gần như không thích kì nghỉ này rồi. Nghỉ nhiều quá, cô lười không học mất. Thôi kệ, nghỉ rủ anh Thuỳ chơi game. Tết có sự kiện mà hahaa… Suy nghĩ xa xôi của Lam Linh.
Buổi trưa, Lam Linh đang nằm trên giường nghịch điện thoại. Bỗng nhiên anh Thuỳ gửi cho cô hình ảnh. Lam Linh khó hiểu vào xem. Vừa xem xong, Lam Linh thật sự rất rất hối hận. Nhìn cái ảnh là cô biết anh chuẩn bị khịa cô. Quả nhiên, điện thoại thông báo có tin nhắn mới.
- Chán quá anh down lại về chơi. Linh chơi không.
- /sticker/
Lam Linh tức đến mức bật cười. Cô nhanh chóng rep lại.
- Anh tính đùa em à. Rõ ràng biết em mất acc mà.
- Ủa, có hả. Sao anh không biết ta.
Giả ngơ này, cô cay lắm nhưng không làm được gì.
- Anhhh!!
- Anh cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/3556935/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.