Mấy ngày sau, khuôn mặt của Lam Linh vẫn xưng lên, răng đau tới nỗi Lam Linh bỏ bữa nhiều lần. Mẹ cô thấy thế cũng suốt ruột đúng buổi Lam Linh nghỉ liền đưa cô đi khám.
Đến nơi khám bệnh, Lam Linh nhận ra đây là phòng khám tư nhân. Nhìn vị bác sĩ trước mặt, tuổi khá là trẻ. Xung quanh phòng khám cách trang trí đơn sơ có bức ảnh cưới của vị bác sĩ treo trên tường. Còn lại là những đồ dùng liên quan đến răng hàm mặt.
Nửa tiếng sau, Lam Linh đau khổ bước ra phòng khám tư nhân. Cô đứng chờ mẹ lấy xe để về.
Ra là cô đang mọc răng khôn. Không chỉ mọc một cái mà mọc hẳn bốn cái. Hàm trên,hàm dưới, bên trái, bên phải mỗi nơi một cái.
Bác sĩ bảo rằng mọc hẳn bốn cái khá đau, nếu mọc thẳng thì không đáng ngại, mọc nghiêng là phải nhổ. May mà không có sốt, mọc răng nhiều như vậy sốt cao là điều bình thường.
Lam Linh đau khổ nhớ lại lời của bác sĩ. Đưa tay sờ hai bên má của bản thân, cô khóc ròng mọc gì mà nhiều thế không biết.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lam Linh va phải bóng hình quen thuộc đậu xanh!!! Đôi mắt cô tròn xoe nhìn bóng hình đó. Lam Linh lầm bầm, có chút run run:
“Đm, đấy…đấy chẳng…chẳng…phải Thanh Vũ à!”
Thanh Vũ càng ngày càng đến gần vị trí của Lam Linh. Cô loạn cào cào cả lên, ánh mắt liên tục tìm kiếm chỗ trốn. Nhưng quá muộn rồi, Thanh Vũ đã đến. Anh phi xe qua, ánh mắt không gợn sóng của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/3385776/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.