Cố gắng hết buổi sáng, về đến nhà Lam Linh đã gục. Cô sốt li bì từ buổi chiều hôm đó đến tận sáng hôm sau mới có dấu hiệu hạ sốt. (Chị không ăn gì luôn á!!) May thay, ông trời còn thương cái ngày cô sốt lại là thứ bảy nên tỉnh dậy sáng hôm sau dĩ nhiên là chủ nhật.
Giờ này, là mẹ Lam Linh đã đi làm ( mẹ Lam Linh không xin nghỉ được nha) trong nhà còn mỗi cô và Đình Thái. Mệt mỏi nằm trên giường, Lam Linh thở nhẹ, cô lâu rồi mới có giấc ngủ sâu như vậy. Bình thường ngủ não cô vẫn còn hoạt động. Nên mỗi lần tỉnh dậy là đều đau đầu với mệt mỏi hết.
Nằm mãi đến 10:00 trưa Lam Linh mới lê lết dậy khỏi giường. Lam Linh xuống nhà vẫn thấy Đình Thái nằm trong phòng thảnh thơi chơi điện thoại. Cô tức cái lồng ngực. Mới hạ sốt, cơ thể vẫn rất yếu nhưng cái chất giọng là không thể yếu được, Lam Linh vận hết sức gào lên:
"BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG HẢ!!!......khụ~~khụ......khụ.....~~~"
Đình Thái giật mình, cậu xụ mặt bỏ điện thoại xuống đi ra ngoài. Lam Linh ngứa mắt với thái độ đấy, cầm cái dép phi về phía Đình Thái. Cậu kêu lên:
"Á....chị.....chị.....chị làm gì vậy HẢ!!!"
Cô khàn giọng trả lời:
"Thích lên giọng hả! Nằm đấy mà chơi. Mấy giờ rồi.... còn không đi nấu cơm. Đợi tao hầu à?"
"Biết rồi."
Đình Thái tức mà không làm gì được. Lam Linh thì đứng đó ho sặc sụa. Đậu xanh nhà nó, hạ sốt rồi mà vẫn ho.
......
Nấu cơm xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/3305101/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.