Lam Linh lại trở lại cuộc sống gà bay chó chạy của mình. Lịch trình học căng tới nỗi Lam Linh đau đầu. Lên lớp hay ở nhà cô nhức hết hai bên thái dương. Vì dây thần kinh của cô yếu nên cứ căng là lại đau. Thời gian ở trên trường còn nhiều hơn cả ở nhà.
1 ngày 24h, cô học 16 tiếng trên trường còn 8 tiếng thì 5 tiếng ngủ, 3 tiếng làm việc nhà và nghỉ ngơi. Nếu có ai hỏi Đình Thái làm gì thì nói luôn là nó chỉ chơi vơi nấu nồi cơm.
Hôm nay, cô lại học đến tận 22:01 mới từ trường về nhà. Trời đổ tuyết, rất lạnh Lam Linh đi xe về cóng hết cả tay.
..........
Hôm sau lên trường, cô đã ho rát cả họng, thằng Bình bảo:
"Mày uống thuốc vào không thì lại liệt giường."
"Trưa về mua, giờ mua kiểu gì."
"Xuống nhà cô Hương hỏi xem."
"Thôi, không xuống đâu."
Lam Linh thật sự rất khó sử khi làm phiền người khác nên cái gì làm được thì cô luôn làm hết, và kể cả không làm được thì cố gắng làm, hay chuyện gì của lớp cô luôn một mình hoàn thành.
Lam Linh khàn giọng hỏi Bình:
"Chiều nay nghỉ à?"
"Ừm, chiều cô có việc nên nghỉ."
"Có học thêm không?"
"À có, chiều học văn đấy."
"Ừm."
Azzz.... tưởng nghỉ, chắc chiều nay xin cô nghỉ buổi. Lam Linh ngẫm nghĩ, rồi lại gạt sang một bên vì cô đã nghỉ nhiều quá rồi, còn nữa tuần sau là thi rồi không còn thời gian.
Buổi chiều, đi học cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/3305100/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.