Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy đi ra khỏi phòng, Trần Khả Linh vô tình chạm mặt vài người kia, đều là những người hôm qua không dám ra ngoài chiến đấu với con heo rừng. Trong số đó có vợ của Hoàng Trung thì sắc mặt còn bình thường, những người còn lại đều có chút ái ngại, xấu hổ lẩn tránh ánh mắt, không dám nhìn cô.
Trần Khả Linh không cảm thấy gì, ai nhìn cô mỉm cười chào hỏi thì cô lịch sự gật đầu đáp lại, người khác không nhìn mình thì cô cũng không quan tâm. Nhưng chính vì thấy cô chỉ đối với vợ Hoàng Trung chào hỏi, những người kia lại càng thêm chột dạ, cho rằng cô ghi thù bọn họ đêm qua không trợ giúp.
Nếu Trần Khả Linh biết được suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ tức đến cười.
Bọn họ nhìn còn không dám nhìn, chẳng lẽ còn mong đợi cô phải đi lên chủ động chào hỏi?
Ngay cả bản thân cô còn không dễ tính được đến mức như vậy, nói gì đến hiện tại cô còn đang là Trần Khả Linh?
Giải quyết xong bữa sáng, mọi người lại lên đường
Có lẽ bởi vì lúc này đã rất gần căn cứ an toàn nên bọn họ không gặp nhiều trở ngại, một đường thẳng tiến. Đến gần trưa, Trần Khả Linh bắt gặp ngày càng nhiều đoàn xe, có người đi thành nhóm như bọn họ, cũng có người đi riêng lẻ, phương hướng đều là đến căn cứ an toàn.
Quá trưa một lúc, rốt cuộc bọn họ cũng đến nơi.
Chuyến đi này nếu là ở trước mạt thế thì chỉ tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838090/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.