Ngay từ đầu cô đã không nhận ra được Mặt Trời Mùa Đông là An Nhật Quân, nên thái độ đối với anh có chút không hợp lý. Nếu vậy, hiện tại cô cứ coi như vẫn không nhận ra là được. Mặt Trời Mùa Đông là Mặt Trời Mùa Đông, An Nhật Quân là An Nhật Quân. Ở trong game cô sẽ vui vẻ nói cười với anh, nhưng ở ngoài đời sẽ tránh né anh, giữ khoảng cách với anh, bởi vì anh đã từ chối cô, mà dựa theo tính cách của nguyên chủ, cô sẽ không tiếp tục bám lấy anh nữa mà sẽ cố gắng quên đi tình cảm này.
Haizz, thật là làm khó cô mà.
Công lược thế nào nếu cứ phải tránh né đây?
“Nghỉ lễ vừa rồi có gì vui không?”
Bên tai bỗng vang lên âm thanh trầm ấm ôn hòa, Trương Tuyết Linh hồi thần, lúc này mới phát hiện bọn họ vốn là một trước một sau, bây giờ lại thành đi song song rồi. An Nhật Quân ôm hộp đàn, nhìn cô chờ đợi cô trả lời. Ánh mắt anh vẫn chuyên chú và dịu dàng như vậy, khiến cô như được bao bọc trong vòng tay ấm áp.
Cũng chính vì vậy, cô mới cho rằng anh cũng thích cô…
Nghĩ đến điều này, trái tim Trương Tuyết Linh bỗng hơi khó chịu, cô vội đè nén lại tâm tình, bình tĩnh lại có phần lạnh nhạt đáp, “Cũng vui.”
Thấy cô không có ý định nói gì thêm, ánh mắt An Nhật Quân hơi trầm xuống, tâm tình cũng chùng xuống theo.
Cô vừa mới có được thiết bị chơi game, trong game anh đã dẫn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838051/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.