Chương trước
Chương sau
“Anh đợi lâu chưa?” Trương Tuyết Linh hơi ngạc nhiên chạy lại chỗ anh, “Sao anh không đi làm gì đó đi? Anh cứ chờ như vậy không sợ hôm nay em không vào game sao?”

Thấy cô tươi cười vui vẻ khi gặp mình, tâm Mặt Trời Mùa Đông hạ xuống, nhưng nỗi nghi hoặc trong lòng lại dâng lên không ngừng.

Anh nhẹ cười trả lời cô, “Không sao, anh có linh cảm em sẽ vào.”

Trương Tuyết Linh có chút xấu hổ, mím môi cười. Những khi thấy cô xấu hổ đỏ mặt, anh đều sẽ không trêu chọc cô mà rất tự nhiên nói sang chuyện khác. Lần này cũng vậy, anh ngỏ ý, “Chúng ta đi nhận nhiệm vụ tiếp chứ? Cũng không biết nhiệm vụ tiếp theo sẽ bắt chúng ta phải làm gì đây.”

Nghe anh dụ dỗ, Trương Tuyết Linh cũng bắt đầu thấy hơi tò mò, lập tức gật đầu, “Được! Chúng ta đi thôi!”

Hai người họ tìm đến NPC để nhận nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ trước đó khiến bọn họ phải chạy đông chạy tây giết cáo tuyết, thì nhiệm vụ lần này lại đơn giản hơn nhiều, hái bảy bông Thất Thải Băng Liên khác nhau.

“Thất Thải Băng Liên…” Trương Tuyết Linh lẩm bẩm, ngẩng đầu hỏi anh, “Anh biết nơi nào có hoa này không?”

“Biết,” Mặt Trời Mùa Đông gật đầu, “Để anh dẫn em đi.”

Nói rồi anh ‘giá’ một tiếng, cho ngựa chạy thẳng lên núi. Núi Everi cực kỳ cao, lúc lên đến đỉnh núi, Trương Tuyết Linh có cảm tưởng như mình đang đứng ở trên đỉnh thế giới vậy, tầm mắt phóng xa đến vô hạn, bầu trời rộng mênh mông bát ngát, khiến cô cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé trước thiên nhiên.

“Thất Thải Băng Liên phải đợi đến khi có cực quang mới có thể hái, vì vậy hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ thôi,” Mặt Trời Mùa Đông nói.

“À…” Trương Tuyết Linh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Lúc này trời chưa tối hẳn, vẫn còn có tia sáng nơi cuối chân trời, điểm thêm một sắc màu khác cho bức tranh trắng tinh lạnh lẽo này. Chỉ là một vệt màu cam nhưng lại khiến cho toàn khung cảnh trở nên có sức sống hẳn.

“Nếu vậy, mình ngắm hoàng hôn luôn đi!” Trương Tuyết Linh đề nghị.

Mặt Trời Mùa Đông tựa như đã đoán được cô sẽ nói như vậy, không chút ngạc nhiên mỉm cười gật đầu. Từ trong túi trữ vật, anh lấy ra một tấm thảm lông dài trắng phau, cực kỳ êm mịn, nhìn qua thì có vẻ như là bộ lông cừu. Sau khi trải nó xuống đất, Mặt Trời Mùa Đông ra hiệu cho cô ngồi lên đó, bởi vì bên dưới lớp lông còn có lớp da nên không lo bị thấm nước, lại còn cách nhiệt, vừa êm vừa ấm. Sau đó, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lại từ trong túi lấy ra một tấm chăn nhung lớn, khoác lên cho cô.

“Coi chừng lạnh.”

Trương Tuyết Linh cầm lấy tấm chăn, nhìn anh dịu dàng lại cẩn thận chăm sóc mình, trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua, bao bọc lấy, khiến cô có cảm giác như được anh nâng niu trân trọng trong lòng bàn tay vậy.

Hai người vai kề vai, yên lặng ngắm cảnh hoàng hôn trước mặt, trong thế giới rộng lớn như vậy tưởng chừng như chỉ còn lại hai người bọn họ. Tuy rằng lúc này cũng không có ai lên tiếng, nhưng bầu không khí lại rất yên bình thư thái, không có chút gượng gạo nặng nề nào.

Đợi đến khi mặt trời khuất dạng, không gian cũng tối hơn đôi chút. Trương Tuyết Linh ngẩng đầu lên, theo thế ngả lưng ra sau nằm xuống tấm lông cừu, nhìn thấy trên bầu trời lúc này mặt trăng đã ló dạng, tuy rằng vẫn còn hơi mờ. Nếu nhìn kỹ một chút còn có thể thấy một vài ngôi sao, không nhiều, nhưng Trương Tuyết Linh đoán đợi đến khi về đêm, bầu trời hẳn sẽ rất đẹp, đen tuyền lại đầy sao lấp lánh, còn có thêm cả cực quang huyền ảo nữa.

Mặt Trời Mùa Đông cũng nằm xuống bên cạnh cô, tuy rằng giữa hai người vẫn còn khoảng cách, nhưng khoảng cách lại rất nhỏ. Tình trạng mập mờ nửa vời này khiến Trương Tuyết Linh không khỏi hồi hộp khẩn trương, vừa muốn nhích sang một chút để được chạm vào anh, cũng lại vừa ngại ngùng, cố gắng nhịn xuống chờ anh làm người bước ra bước đầu tiên.



“Anh hỏi em câu này nhé,” trong không gian tĩnh lặng yên bình, Mặt Trời Mùa Đông bỗng nhẹ nhàng cất lời.

Trương Tuyết Linh quay sang nhìn anh, nét nghiêng hoàn mỹ của anh không chút trở ngại lọt vào mắt cô, khiến cô có chút mê mẩn, “Vâng.”

Nghe cô đáp, Mặt Trời Mùa Đông quay đầu nhìn sang, mặt đối mặt ở khoảng cách gần như vậy khiến Trương Tuyết Linh không chịu nổi, vội vàng quay đầu tiếp tục nhìn lên bầu trời, nhưng vành tai trắng nõn tựa như trong suốt lại không khống chế được mà đỏ lên.

Nhìn vành tai của cô, ánh mắt Mặt Trời Mùa Đông hơi trầm xuống, yết hầu hơi chuyển động. Đè nén cảm xúc trong lòng, anh mở miệng, “Em thân là con gái, chắc cũng hiểu suy nghĩ và tâm tư của con gái bọn em nhỉ?”

“Ừm… chắc là vậy?”

Nghe ra sự không chắc chắn trong lời của cô, Mặt Trời Mùa Đông cười khẽ, vẫn tiếp tục hỏi, “Vậy trong trường hợp nào thì con gái bọn em sẽ đột nhiên thay đổi thái độ, đang thân thiết với nhau lại bắt đầu tránh né đối phương?”

Ngừng hai giây, Mặt Trời Mùa Đông bổ sung, “Ừm, trong trường hợp đối phương là nam.”

Đáy mắt Trương Tuyết Linh khẽ lóe qua tia kinh ngạc, may là cô đang nhìn thẳng lên trời nên Mặt Trời Mùa Đông không nhận ra được.

Anh hỏi cô như vậy là có ý gì?

Anh thật sự không biết con gái khi bị từ chối tình cảm sẽ có phản ứng thế nào sao? Xấu hổ, mất mặt, thậm chí là thẹn quá hóa giận cũng có, không còn can đảm đối mặt với đối phương cũng có, tránh né là điều không thể tránh khỏi.

Là do anh thật sự không hiểu vì sao cô lại tránh né anh, hay là…

Trong đầu cô bỗng xẹt qua một ý nghĩ.

Chẳng lẽ, thư tỏ tình có vấn đề?

Hai giây sau, Ellie lên tiếng chứng thực cho nghi vấn của cô, “Ký chủ, có nhiệm vụ phụ được kích hoạt, tìm hiểu chân tướng đằng sau lá thư tỏ tình, thành công được thưởng năm điểm sinh lực, thất bại trừ ba điểm sinh lực. Chị có muốn nhận không?”

“Nhận đi.”

Trương Tuyết Linh trả lời, tâm tình bỗng trở nên nghiêm túc.

Chân tướng đằng sau lá thư tỏ tình… cộng với thái độ vừa rồi của An Nhật Quân, có khả năng rất cao lá thư hồi đáp kia không phải là của anh!

Cho nên anh mới có thái độ như vậy, lúc nãy cũng mới hỏi cô như vậy!

Nếu thế, không biết lá thư tỏ tình kia anh đã nhận được chưa? Có biết gì về nó không? Cũng không biết câu trả lời thật sự của anh sẽ là gì…

Nếu cô không phải là Trương Tuyết Linh, chuyện này sẽ rất dễ giải quyết, chỉ cần hỏi anh là được. Nhưng cô lại là Trương Tuyết Linh, cô sẽ không thể biết lá thư từ chối kia là giả, cũng có nghĩa, cô sẽ đinh ninh cho rằng An Nhật Quân không thích cô. Vì vậy, cô không thể nhắc đến lá thư kia được, cũng không thể trách anh đã từ chối cô lại còn gieo rắc hy vọng cho cô.



Không thể hỏi trực tiếp, vậy cô gợi ý cho anh là được. Anh thông minh như vậy, hẳn sẽ đoán ra được.

“Sao vậy? Câu này khó trả lời lắm à?” Thấy cô mãi không nói gì, Mặt Trời Mùa Đông hỏi lại.

“À, không phải, là do em đang suy nghĩ thôi,” Trương Tuyết Linh vội đáp, “Thật ra thì cũng có thể là vì nhiều nguyên nhân lắm, còn tùy trường hợp, nhưng nhìn chung thì… có thể là do trong lúc vô tình người kia đã làm gì đó khiến cô ấy không vui, cho nên chiến tranh lạnh. Hoặc là do cô ấy có bạn trai rồi, để tránh hiểu lầm nên giữ khoảng cách. Cũng có thể là vì cô ấy phát hiện ra đối phương thích mình, vì không muốn gieo hy vọng nên cũng cố gắng giữ khoảng cách.”

Trương Tuyết Linh hơi ngừng một chút mới tiếp tục, “Hoặc cũng có thể, cô ấy thích người đó, nhưng lại biết người đó không thích cô ấy nên cô ấy bị tổn thương, muốn buông bỏ tình cảm này nên tránh né đối phương.”

Nói đến đây, cô hơi nhìn qua Mặt Trời Mùa Đông. Cô cố ý dừng lại giữa chừng, còn nói nguyên do đó cuối cùng, hẳn anh sẽ hiểu cô là đang muốn nói cho anh biết thái độ của cô thay đổi là vì nguyên nhân này, đúng không?

Trong khi Trương Tuyết Linh còn đang thầm mong đợi anh sẽ hiểu, anh lại cẩn thận mà nghiêm túc suy xét kỹ từng nguyên nhân mà cô đưa ra.

Nguyên nhân thứ nhất, anh chọc giận cô, cái này hẳn không phải, trước khi nghỉ lễ bọn họ vẫn bình thường. Nguyên nhân thứ hai, cô có bạn trai…

Bàn tay đang đặt bên hông anh không nhịn được siết chặt lại.

“Em có bạn trai chưa?” Mặt Trời Mùa Đông bật thốt.

Trương Tuyết Linh giật mình, “Hả???” Cô quay đầu nhìn anh, có chút không kịp phản ứng vì sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy, “Chưa…”

Tâm Mặt Trời Mùa Đông thả lỏng, tiếp tục suy nghĩ.

Vậy là không phải nguyên nhân thứ hai. Nguyên nhân thứ ba, cô biết anh thích cô, nhưng cô lại không thích anh… Cái này anh tạm thời không thể kiểm chứng được, bỏ qua một bên trước. Nguyên nhân cuối cùng, cô thích anh, nhưng lại cho rằng anh không thích cô. Anh nghĩ rằng anh đã thể hiện rất rõ rồi. Tuy tính cách anh ôn hòa, nhưng không phải đối với ai cũng đều nhiệt tình quan tâm như vậy, ngay cả người trong câu lạc bộ cũng nhìn ra được giữa cô và anh có gì đó. Như vậy… sẽ không thể là vì nguyên nhân này được…

Mà nếu không phải là nguyên nhân này, vậy chỉ còn lại nguyên nhân thứ ba thôi.

Ánh mắt Mặt Trời Mùa Đông trầm xuống, nét mặt cương cứng, nắm tay siết chặt lại.

Cô không thích anh, nhưng lại nhận ra được anh có ý với cô, vì vậy mới giữ khoảng cách với anh.

Không sao cả, dù sao cô cũng chưa phát hiện ra anh là Mặt Trời Mùa Đông, mà quan hệ giữa cô và Mặt Trời Mùa Đông lại đang rất tốt. Nếu anh không thể khiến cô thích An Nhật Quân, vậy anh sẽ khiến cô thích Mặt Trời Mùa Đông. Cho dù sau này cô phát hiện ra sự thật, lúc đó cô cũng đã thích anh rồi.

Cũng may, lúc trước anh không hấp tấp mà nói cho cô biết thân phận thật sự của mình.

Suy nghĩ xong, trong lòng anh tràn đầy quyết tâm trở lại, ngồi dậy nhìn Trương Tuyết Linh nói, “Chúng ta đi ăn tối trước đi. Lát lại vào game ngắm sao và cực quang, sau đó tiện thể hoàn thành nhiệm vụ luôn.”

“À… vâng,” chủ đề thay đổi đột ngột khiến Trương Tuyết Linh có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, gật đầu đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.