“Anh đợi lâu chưa?” Trương Tuyết Linh hơi ngạc nhiên chạy lại chỗ anh, “Sao anh không đi làm gì đó đi? Anh cứ chờ như vậy không sợ hôm nay em không vào game sao?”
Thấy cô tươi cười vui vẻ khi gặp mình, tâm Mặt Trời Mùa Đông hạ xuống, nhưng nỗi nghi hoặc trong lòng lại dâng lên không ngừng.
Anh nhẹ cười trả lời cô, “Không sao, anh có linh cảm em sẽ vào.”
Trương Tuyết Linh có chút xấu hổ, mím môi cười. Những khi thấy cô xấu hổ đỏ mặt, anh đều sẽ không trêu chọc cô mà rất tự nhiên nói sang chuyện khác. Lần này cũng vậy, anh ngỏ ý, “Chúng ta đi nhận nhiệm vụ tiếp chứ? Cũng không biết nhiệm vụ tiếp theo sẽ bắt chúng ta phải làm gì đây.”
Nghe anh dụ dỗ, Trương Tuyết Linh cũng bắt đầu thấy hơi tò mò, lập tức gật đầu, “Được! Chúng ta đi thôi!”
Hai người họ tìm đến NPC để nhận nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ trước đó khiến bọn họ phải chạy đông chạy tây giết cáo tuyết, thì nhiệm vụ lần này lại đơn giản hơn nhiều, hái bảy bông Thất Thải Băng Liên khác nhau.
“Thất Thải Băng Liên…” Trương Tuyết Linh lẩm bẩm, ngẩng đầu hỏi anh, “Anh biết nơi nào có hoa này không?”
“Biết,” Mặt Trời Mùa Đông gật đầu, “Để anh dẫn em đi.”
Nói rồi anh ‘giá’ một tiếng, cho ngựa chạy thẳng lên núi. Núi Everi cực kỳ cao, lúc lên đến đỉnh núi, Trương Tuyết Linh có cảm tưởng như mình đang đứng ở trên đỉnh thế giới vậy, tầm mắt phóng xa đến vô hạn, bầu trời rộng mênh mông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838050/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.