Ăn tối xong, Trương Tuyết Linh quay lại game, Mặt Trời Mùa Đông như cũ đã chờ ở đó từ trước, thấy cô đến thì vẫy cô lại gần rồi vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh.
Mặt đất đã được anh trải sẵn lông cừu, Trương Tuyết Linh ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó ngả lưng nằm xuống. Với tư thế này, khắp tầm mắt cô chỉ còn lại bầu trời đêm sao mà thôi, tựa như kéo dài đến vô tận, khiến lòng người cực kỳ choáng ngợp lại yên bình.
Mặt Trời Mùa Đông mỉm cười, cầm lấy chăn thay cô đắp lên rồi cũng nằm xuống.
Bầu trời lúc này không một gợn mây, cao thăm thẳm lại tràn đầy sao. Ánh sao không rực rỡ như ánh mặt trời, cũng không thanh lịch như ánh trăng, rất mờ nhạt và nhỏ bé. Nhưng hàng ngàn hàng vạn vì sao cộng lại, cùng tỏa sáng, lại tạo nên bức tranh đẹp không gì sánh bằng.
“Thật đẹp…” Trương Tuyết Linh nhìn biển sao phía trên đỉnh đầu, mỉm cười nhẹ cảm thán.
Mặt Trời Mùa Đông quay đầu nhìn biển sao trong mắt cô, mỉm cười đáp, “Ừm, rất đẹp.”
Tuy rằng Trương Tuyết Linh không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh, nhưng việc anh cứ nhìn cô lại khen đẹp như vậy vẫn khiến cô không nhịn được ngượng ngùng mà đỏ mặt.
“Không biết bao giờ mới xuất hiện cực quang nhỉ?”
“Anh cũng không rõ,” Mặt Trời Mùa Đông quay thẳng đầu lại, nhìn lên trời, “Chỉ có thể đợi thôi. Em chán sao?”
“Cũng không hẳn,” Trương Tuyết Linh mỉm cười lắc đầu, “Ở ngoài rất khó để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838048/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.