Một tuần sau.
Sau tiết học cuối cùng Trương Tuyết Linh trở về phòng, đang định nghỉ ngơi một chút rồi lại đi đến câu lạc bộ thì điện thoại bỗng reo lên. Cô cầm lên xem, thấy tên người gọi thì hơi ngạc nhiên, ngập ngừng vài giây mới nghe máy.
“Tuyết Linh, em có đang ở trong phòng không?” Âm thanh trầm ấm nhẹ nhàng của An Nhật Quân vang lên, giống như lúc trước khi cô gọi điện cho anh ở trong game, vẫn có thể khiến vành tai cô ngưa ngứa.
“Anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Anh đang đứng dưới ký túc xá của em. Em xuống mở cửa cho anh đi.”
Lần này không có ai ra vào nên An Nhật Quân không thể thừa cơ vào trong như lần trước, chỉ có thể gọi điện cho cô.
“Anh đến đây làm gì?” Trương Tuyết Linh nghi hoặc nhíu mày.
An Nhật Quân hơi mím môi một chút mới trả lời, “Anh giúp em mang hộp đàn. Anh đã lấy được bản nhạc từ bên Múa cổ trang rồi, sắp tới em sẽ phải tập luyện rất nhiều, nên mang đàn về phòng để có thể tùy thời tập luyện.”
Trương Tuyết Linh mấp máy môi, cuối cùng đáp, “Anh đợi em một chút.”
Vừa cúp máy, Vưu Mạn Ni đã nhìn qua cười cười hỏi, “Ai thế? Học trưởng tìm cậu à?”
Cái nhìn trêu chọc của cô khiến Trương Tuyết Linh cảm thấy không quá thoải mái, gượng cười qua loa đáp, “Ừ, lát anh ấy sẽ lên đây, cậu chú ý một chút.”
Nói rồi cô lập tức xỏ dép vào bước ra ngoài. Vưu Mạn Ni ngoái đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838046/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.