“Qua nhà anh?” Trương Tuyết Linh giật mình hỏi lại.
Thấy anh gật đầu, cô lập tức bối rối lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào. Tình cảm cô dành cho anh vốn đã đâm sâu bén rễ, không thể một sớm một chiều liền quên. Từ sau khi bị anh từ chối, cô vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh, tránh gặp mặt anh. Giờ thì hay rồi, không những tránh không được, lại còn gần gũi thêm một bậc?
Nhận ra được sự ngập ngừng của cô, nói không hụt hẫng thất vọng là giả, nhưng An Nhật Quân vẫn khống chế không thể hiện ra ngoài, chỉ ôn hòa cười hỏi lại, “Sao thế? Không được sao? Yên tâm, đến lúc đó trong nhà vẫn sẽ có mẹ anh và người giúp việc, em không cần lo sẽ phải ở một mình với anh đâu.”
Trương Tuyết Linh bất giác siết chặt dây đeo túi xách, sắc mặt trở nên tái nhợt gần như trong suốt. Cô cúi đầu, bối rối vội vàng giải thích, “Kh--không phải như vậy! Em chỉ lo sẽ phiền đến anh thôi.”
Phản ứng của cô khiến tâm An Nhật Quân khẽ nhói lên.
Rốt cuộc cô chán ghét anh đến mức nào vậy? Chỉ mới nhắc đến chuyện ở một mình với anh thôi mà cô đã trở nên hốt hoảng rồi…
An Nhật Quân bạnh hàm, cố gắng khống chế tâm tình mình, giả vờ như không có chuyện gì đáp, “Vậy ngày mai em rảnh không? Sáng anh qua đón em nhé?”
“…Vâng.”
Về đến phòng, sau khi tiễn An Nhật Quân đi, Trương Tuyết Linh ngồi phịch xuống giường, thở dài một hơi. Vưu Mạn Ni
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838043/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.