Nghe bác sĩ nói Trương Tuyết Linh đã không sao, An Nhật Quân và Vưu Mạn Ni đồng loạt thở phào một hơi, nói lời cảm ơn rồi tiễn ông ra ngoài.
Quay trở lại bên cạnh giường, An Nhật Quân nhìn cô gái đang nằm trên đó. Bởi vì vừa phát bệnh nên sắc mặt cô càng trở nên nhợt nhạt, gần như trong suốt, khiến tâm anh không khỏi đau xót và áy náy. Anh thật sự không ngờ cô sẽ chán ghét mình đến vậy, vừa biết anh là Mặt Trời Mùa Đông, cô liền kinh hãi đến mức lên cơn đau tim.
Tuy rằng lúc đó cảm xúc của cô rất hỗn loạn và phức tạp nhưng anh lại vẫn nhìn ra được sự oán trách cô dành cho anh.
Vưu Mạn Ni nhìn qua An Nhật Quân, thấy anh lộ ra biểu tình đau khổ và áy náy, lửa giận trong lòng cô lần nữa bùng lên. Lúc này Trương Tuyết Linh đã qua cơn nguy hiểm, cô đã không còn mối bận tâm nữa, liền lạnh giọng nói, “Cùng tôi ra ngoài nói chuyện!”
An Nhật Quân cho rằng cô đang trách mình khiến Trương Tuyết Linh phát bệnh nên cũng không nghĩ nhiều, theo sau cô rời khỏi phòng bệnh.
Đứng ở trước cửa phòng, Vưu Mạn Ni khoanh tay trước ngực, chán ghét và tức giận hỏi anh, “Hôm nay anh đến đây làm gì? Anh đã nói gì với Linh Nhi? Vì sao anh phải đối xử với cô ấy như vậy chứ?!”
Câu hỏi kỳ lạ của cô khiến An Nhật Quân không khỏi nghi hoặc, nhưng anh vẫn trả lời cô, “Anh là Mặt Trời Mùa Đông----”
“Anh là Mặt Trời Mùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838023/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.