Mặt Trời Mùa Đông dẫn cô đến một nơi vắng người của Rừng Hoa Đào rồi bảo Trương Tuyết Linh ngồi xuống. Sau đó, anh đưa một viên thuốc trị thương cho cô uống rồi lại lấy ra một lọ thuốc khác, giúp cô xoa bóp cổ tay.
Nhìn anh chăm chú cẩn thận xoa thuốc cho mình, tâm Trương Tuyết Linh dâng lên một trận ngọt ngào. Bỗng nhớ đến vừa rồi anh nghiêm túc đường hoàng nói phải đòi lại công bằng cho cô vì khi không lại bị thương, chịu ủy khuất và ấm ức, cô liền không nhịn được phì cười.
Tiếng cười của cô đột ngột vang lên khiến Mặt Trời Mùa Đông nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn cô không tiếng động hỏi thăm. Trương Tuyết Linh nén lại cơn cười, dùng tay còn lại hơi nhéo má anh nói, “Em đột nhiên phát hiện hóa ra anh cũng có một mặt đáng yêu như vậy!”
Mặt Trời Mùa Đông tuy không rõ tại sao cô lại đột ngột có suy nghĩ này nhưng anh cũng không thắc mắc, ngược lại cười cười hỏi cô, “Đáng yêu sao? Vậy có phải em nên thể hiện hành động gì đó để chứng minh anh rất ‘đáng’ yêu không?”
Trương Tuyết Linh thoáng ngẩn người. Một loại cảm giác quen thuộc bỗng dâng lên trong lòng cô, giống như cô đã từng nghe qua câu này rồi vậy. Loại cảm giác này rất khó nắm bắt, nếu cố gắng nghĩ thì cô lại không nhớ ra được gì, cũng không cảm thấy gì nữa. Nhưng nếu không nghĩ gì cả thì cảm giác đó lại quay trở lại, cứ lởn vởn trong lòng cô.
Bởi vì thất thần nên Trương Tuyết Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838026/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.