Trần Tuấn Thiên ăn đau hô lên, ôm mặt bước lùi ra sau vài bước, không thể tin được nhìn An Nhật Quân, “Sao cậu đánh tớ???”
Tuy rằng An Nhật Quân không thực sự ôn hòa như những gì anh biểu hiện ra ngoài, nhưng ngày thường anh vẫn luôn kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, hiếm khi tức giận ra mặt nên ít ai nhìn ra được gì. Chỉ khi ở trước bạn thân là anh thì An Nhật Quân mới ít khi kiềm chế hơn, bởi vậy nên Trần Tuấn Thiên mới nhìn ra được con người thật của anh. Nhưng dù vậy, trước giờ An Nhật Quân vẫn chưa bao giờ tức giận đến mức đánh người, lại là còn đánh anh nữa!
Tung ra một đấm, lửa giận trong lòng An Nhật Quân không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên. Anh hít thở sâu mấy hơi, siết chặt nắm tay cố gắng khống chế tâm trạng của mình. Từng đường gân tay nổi lên chạy dọc khắp cánh tay anh cho thấy chủ nhân của nó hiện đang tức giận đến mức nào.
Trần Tuấn Thiên khẽ nuốt nước bọt, vội vàng nhận sai, “Nhật Quân, cậu đừng giận. Tớ biết sai rồi, tớ không nên tự tiện như vậy. Sau này toàn bộ thư tỏ tình tớ đều tận tay dâng lên cho cậu, được không?”
An Nhật Quân nhắm lại hai mắt, hít thật sâu một hơi rồi thở hắt ra.
Trần Tuấn Thiên đúng là có sai, nhưng nguồn gốc của sự việc lại không phải từ anh mà ra. Anh cũng đã nói, vốn dĩ đã định đưa lá thư đó cho mình rồi, nếu như không phải vì Hà Thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838020/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.