“Tiểu--- Tuyết Linh, anh muốn nói chuyện với em một chút, có được không?”
Vưu Mạn Ni nhìn thái độ thành khẩn của anh, quay sang Trương Tuyết Linh ẩn ý vỗ mu bàn tay cô hai cái rồi đứng dậy, chủ động rời khỏi phòng. An Nhật Quân tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng không để tâm mấy, nhanh chóng ngồi xuống vị trí Vưu Mạn Ni ngồi trước đó, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
Trương Tuyết Linh lại không để anh được như ý, nhanh chóng rút tay mình ra rồi tự ôm lấy mình. Cô quay đầu sang một bên không đối diện với anh, phần lưng cũng hơi hướng về phía anh.
An Nhật Quân không khỏi có chút hốt hoảng lại đau lòng, trông cô lúc này cực kỳ thiếu an toàn, tựa như muốn thu rúc mình lại trong vỏ ốc, không dám đối mặt với thế giới nữa vậy.
“Anh không hề nhận được thư tỏ tình của em!” An Nhật Quân vội vàng giải thích.
Quả nhiên, vừa nghe anh nói, Trương Tuyết Linh tức khắc quay đầu nhìn anh. Hai mắt cô mở to tràn đầy kinh ngạc, cực kỳ nổi bật trên khuôn mặt trắng nhợt của cô.
An Nhật Quân không bỏ lỡ một giây phút nào, nhanh chóng nói tiếp, “Trần Tuấn Thiên không hề đưa lá thư đó cho anh, anh không hề biết gì về chuyện đó. Lá thư hồi đáp mà em nhận được cũng không phải là của anh!”
“Vậy…” Trương Tuyết Linh bật thốt, nhưng giây sau đã mím môi cúi đầu, không nói gì thêm nữa.
Anh không hề biết về lá thư, cũng đồng nghĩa với việc anh chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838018/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.