“Tiểu--- Tuyết Linh, anh muốn nói chuyện với em một chút, có được không?”
Vưu Mạn Ni nhìn thái độ thành khẩn của anh, quay sang Trương Tuyết Linh ẩn ý vỗ mu bàn tay cô hai cái rồi đứng dậy, chủ động rời khỏi phòng. An Nhật Quân tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng không để tâm mấy, nhanh chóng ngồi xuống vị trí Vưu Mạn Ni ngồi trước đó, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
Trương Tuyết Linh lại không để anh được như ý, nhanh chóng rút tay mình ra rồi tự ôm lấy mình. Cô quay đầu sang một bên không đối diện với anh, phần lưng cũng hơi hướng về phía anh.
An Nhật Quân không khỏi có chút hốt hoảng lại đau lòng, trông cô lúc này cực kỳ thiếu an toàn, tựa như muốn thu rúc mình lại trong vỏ ốc, không dám đối mặt với thế giới nữa vậy.
“Anh không hề nhận được thư tỏ tình của em!” An Nhật Quân vội vàng giải thích.
Quả nhiên, vừa nghe anh nói, Trương Tuyết Linh tức khắc quay đầu nhìn anh. Hai mắt cô mở to tràn đầy kinh ngạc, cực kỳ nổi bật trên khuôn mặt trắng nhợt của cô.
An Nhật Quân không bỏ lỡ một giây phút nào, nhanh chóng nói tiếp, “Trần Tuấn Thiên không hề đưa lá thư đó cho anh, anh không hề biết gì về chuyện đó. Lá thư hồi đáp mà em nhận được cũng không phải là của anh!”
“Vậy…” Trương Tuyết Linh bật thốt, nhưng giây sau đã mím môi cúi đầu, không nói gì thêm nữa.
Anh không hề biết về lá thư, cũng đồng nghĩa với việc anh chưa từng từ chối cô. Vậy bây giờ biết rồi, anh sẽ trả lời thế nào? Tại sao trước đó anh lại giấu giếm việc anh là Mặt Trời Mùa Đông? Anh phát hiện ra cô là Phong Linh từ bao giờ? Anh thích cô trước hay anh nhận ra cô trước?
Nhưng dù sao thì anh cũng đã tỏ tình với Phong Linh, mà khi đó anh đã biết Phong Linh là cô, vậy cô có thể cho rằng anh cũng thích cô, đúng không? Câu trả lời thật sự của anh sẽ mang lại hy vọng và hạnh phúc mà cô vẫn luôn mong đợi sao?
Trong lúc còn đang rối loạn, bàn tay cô bỗng bị người cầm lấy lần nữa. Nhiệt độ ấm áp ở nơi đó khiến Trương Tuyết Linh khẽ run lên.
An Nhật Quân thấy cô không rút lại nữa thì vui mừng không thôi, nắm lấy bàn tay cô càng thêm chặt, nhẹ giọng giải thích, “Em còn nhớ lúc chúng ta ở trên đỉnh núi Everi, anh đã hỏi em ở trong trường hợp nào thì một bạn nữ sẽ tự dưng giữ khoảng cách với một bạn nam vốn rất thân không?”
Trương Tuyết Linh khẽ gật đầu, An Nhật Quân hơi cười nói tiếp, “Sau khi nghe em trả lời, anh đã cho rằng… em đột nhiên xa lánh anh là vì em đã phát hiện ra anh thích em, mà em lại không thích anh.”
Anh thích cô? Anh vừa nói anh thích cô, đúng không? Anh đã thích cô từ lúc đó rồi sao?
“Vì vậy nên anh mới phải giấu thân phận của mình, vì anh sợ nếu em biết Mặt Trời Mùa Đông là anh, em sẽ lại xa lánh anh. Anh tính đợi đến khi thành công theo đuổi em dưới thân phận là Mặt Trời Mùa Đông sẽ nói cho em biết sự thật. Chỉ là anh không ngờ em sẽ…”
An Nhật Quân hơi ngừng một chút, bỗng cầm tay của cô lên hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, thủ thỉ, “Thật xin lỗi…”
Môi của anh vì nói chuyện mà cọ xát nơi lòng bàn tay cô, cảm giác mềm mại ấm áp truyền đến khiến cô hơi ngứa, hai gò má cũng dần ửng đỏ.
An Nhật Quân ngước mắt nhìn cô, dịu dàng nói, “Tha thứ cho anh nhé?”
Trương Tuyết Linh xấu hổ hơi cúi đầu, lí nhí đáp, “V--vốn không phải lỗi của anh mà…”
“Không, là lỗi của anh. Nếu như anh cứ theo kế hoạch cũ mà tỏ tình với em, chúng ta cũng không cần đi một đường vòng xa như vậy, em cũng không cần phải chịu nhiều dằn vặt giày xé giữa hai bên như vậy.”
Trương Tuyết Linh nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi lại, “Anh từng tính tỏ tình với em sao?”
“Ừ,” biết Trương Tuyết Linh không còn khúc mắc với mình nữa, An Nhật Quân liền ngồi hẳn lên giường cô, vòng tay ôm lấy cô vào lòng, “Còn nhớ lúc nghỉ lễ anh từng gọi điện cho em không? Vốn là tính hẹn em đi chơi Giáng sinh, sau đó tỏ tình với em, nhưng mà em lại không hồi đáp nên anh chỉ đành đợi đến khi đi học lại. Sau đó lại thấy em bắt đầu tránh né anh nên anh mới không tỏ tình nữa.”
“Hóa ra từ lúc đó anh đã thích em rồi sao?” Trương Tuyết Linh ngẩng đầu nhìn anh, trong đáy mắt chứa hàng ngàn tia sáng lấp lánh và rực rỡ.
Đây là đôi mắt anh yêu thích nhất. Tiểu Linh của anh có đôi mắt to tròn đen láy, lại trong suốt vô cùng, lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng và năng lượng tích cực.
An Nhật Quân vuốt ve khóe mắt cô, cười đáp, “Anh bắt đầu thích em từ lúc em bắt đầu thích anh đấy.”
Trương Tuyết Linh tức khắc vui vẻ nhoẻn miệng cười rạng rỡ, không ngờ rằng anh cũng đã thích mình từ sớm như vậy. Hai người họ bắt đầu thích nhau từ cùng một thời điểm, tựa như tâm ý tương thông vậy, khiến tâm cô không khỏi nhộn nhạo và xao xuyến. Nhưng mấy giây sau, cô chợt nhận ra điểm kỳ lạ trong câu trả lời của anh, nghi hoặc hỏi, “Sao anh biết được em bắt đầu thích anh từ lúc nào?”
An Nhật Quân cười cười, vươn tay sang tủ đầu giường cầm lên cuốn sổ rồi đưa cho cô.
“Ừ, phải đọc mới biết hóa ra giữa chúng ta có sự hiểu lầm lớn như vậy chứ,” An Nhật Quân không chút chột dạ đáp.
Tuy rằng Trương Tuyết Linh tiếp tục viết nhật ký cũng là vì để cho anh đọc và nhận ra được nguồn gốc vấn đề, nhưng tính toán là một chuyện, thật sự xảy ra lại là một chuyện khác. Nghĩ đến việc anh đã biết hết những tâm tư tình cảm mà mình dành cho anh, Trương Tuyết Linh không khỏi xấu hổ, đánh lên đùi anh mắng khẽ, “Anh thật xấu!”
An Nhật Quân bật cười, ôm lấy cô càng thêm chặt, dịu dàng đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn, “Đổi lại lúc này có thể ôm em trong vòng tay, xấu nữa cũng đáng!”
*
Trương Tuyết Linh không ở bệnh viện lâu, sau khi được bác sĩ kiểm tra xong, mọi thứ đều ổn thì xuất viện. Chuyện cô bị phát bệnh cô không định nói cho cha mẹ mình biết, tránh cho họ phải lo lắng. Mối quan hệ và đầu đuôi câu chuyện giữa cô và An Nhật Quân cô cũng giải thích rõ ràng cho Vưu Mạn Ni biết, dù sao An Nhật Quân cũng đã bị cô ấy chửi oan quá lâu rồi.
Sau khi biết rõ câu chuyện, Vưu Mạn Ni quả nhiên không chán ghét An Nhật Quân nữa, ngược lại chuyển mọi bực tức căm ghét của mình lên đầu Hà Thục Ngân. Phải nói thêm, Trương Tuyết Linh đã hỏi An Nhật Quân về chuyện thư tình, mà anh đương nhiên cũng không giấu cô, vì vậy cô đã biết là do Hà Thục Ngân nói bậy mới khiến chuyện xảy ra như vậy. Hà Thục Ngân cầm đi bức thư tình, mà mấy ngày sau trong phòng cô lại xuất hiện một lá thư hồi đáp, khả năng cao nhất chính là do cô ta mạo danh An Nhật Quân.
Trương Tuyết Linh cũng đã hỏi Ellie, nhận được câu trả lời nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, cô liền biết suy nghĩ của mình là đúng. Đối với sự thật này, Trương Tuyết Linh không hề ngạc nhiên chút nào. Với đức hạnh của Hà Thục Ngân, cô ta hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này. An Nhật Quân đã nói anh sẽ xử lý cô ta nên sau đó Trương Tuyết Linh cũng không thèm đặt tâm tư lên người cô ta nữa.
Những ngày sau đó của Trương Tuyết Linh rất vui vẻ và hạnh phúc. Mỗi ngày bọn họ đều nhắn tin gọi điện cho nhau, đến tối thì cùng nhau chơi game, cuối tuần lại qua nhà anh luyện tập. Nói đến chơi game, lúc trước King hung hăng đe dọa sẽ cho người truy sát bọn họ, sau đó đúng là có người đến tìm bọn họ đấy, nhưng số lượng không nhiều. Nguyên do là vì lúc xảy ra chuyện đã có rất nhiều người tận mắt chứng kiến nên bang chúng đều biết người sai là King và Silver.
Mặt Trời Mùa Đông là đệ nhất server còn bị King uy hiếp như vậy chỉ vì hắn muốn thiên vị Silver, vậy lỡ sau này xảy ra chuyện gì đó, hắn có phải cũng sẽ vì Silver mà bỏ bọn họ không? Nghĩ như vậy, có rất nhiều người bỗng lạnh lòng đối với King, một số thì rời bang, một số thì mặc kệ coi như không biết gì. Số ít còn lại tham gia truy sát Mặt Trời Mùa Đông, nhưng sau hai ba lần bị anh và cô diệt sạch toàn đội, bọn họ liền e ngại không dám đến nữa. Dù sao game này là game thực tế ảo, đâu phải cứ chết liền lựa chọn sống lại là xong đâu? Trước khi chết cũng đau lắm đấy!
Cứ như thế, cuộc sống của Trương Tuyết Linh giống như ‘sau cơn mưa trời lại sáng’ vậy, trước đó chịu đau khổ buồn bã giày vò bao nhiêu thì hiện tại lại hạnh phúc vui vẻ bấy nhiêu. Chớp mắt, hơn một tháng đã trôi qua, buổi lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường cũng đến.
Buổi lễ vì vào ngày trong tuần nên được tổ chức vào buổi tối, có chuẩn bị đồ ăn theo dạng buffet cho người đến dự buổi lễ. Ngoại trừ những người có thân phận đặc biệt và các sinh viên có đóng góp cho buổi lễ, ví dụ như Trương Tuyết Linh, An Nhật Quân và đội Múa cổ trang, thì những người còn lại muốn tham gia đều phải mua vé, cha mẹ Trương và cha mẹ An cũng vậy.
Có lẽ là do An Nhật Quân đã ‘xử lý’ nên mấy ngày qua Hà Thục Ngân không hề xuất hiện trước mặt bọn họ nữa, dù là ngoài đời hay trong game. Điều này khiến Trương Tuyết Linh cảm thấy rất thoải mái và hài lòng, nhất thời cho rằng sau này cô ta sẽ không gây ra chiêu trò gì khác nữa.
Chỉ đến khi cô thuận tay đi kiểm tra đàn trước khi lên biểu diễn, Trương Tuyết Linh mới biết mình đã quá ngây thơ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]