Vân Linh hơi sững sờ, không giãy dụa nữa mà nhìn thật kỹ người trước mặt.
Bộ dáng anh ta rất cao, cô chỉ có thể cao đến vai anh là cùng. Tóc anh khá ngắn được chải vuốt gọn gàng, để lộ ra khuôn mặt đầy nét nam tính và góc cạnh. Hiện anh đang hung hăng tức giận trừng cô, khóe môi lại hơi nhếch lên lộ ra vẻ kiêu ngạo. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc nhất, lại chính là bộ đồ quân phục trên người anh ta.
Hai vạch bốn sao, cấp bậc Đại tá.
Nhưng trông anh ta lại rất trẻ, tầm hai mươi mấy mà thôi, không thể nào quá ba mươi được.
Lại nghĩ đến suy nghĩ mới vài phút trước của mình, Vân Linh không khỏi thầm dở khóc dở cười. Đúng là cô đã nói thuận theo tự nhiên, nhưng cô cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp được mục tiêu nhanh như vậy, lại còn là trong tình huống thế này.
“Thế nào? Lúc nãy không phải lớn mật đắc ý lắm sao? Bây giờ lại sợ rồi?” Lăng Thượng Quân thấy cô mãi không nói gì, nhếch môi cười khẩy.
Vân Linh hơi sầm sắc mặt, rõ ràng từng chữ đáp lại, “Tuy tôi không biết anh đã gặp phải chuyện gì, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, anh nhận nhầm người rồi.”
“Nhầm người?” Lăng Thượng Quân nâng cằm cô lên bóp nhẹ, có chút nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sẽ nhận nhầm người đã nói tôi không được sao?!”
“Khục…” Vân Linh suýt nữa không nhịn được mà cười thẳng vào mặt anh, thấy sắc mặt anh càng thêm đen, cô vội nín cười giải thích, “Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838010/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.