Trưa hôm sau.
Trước cửa một nhà hàng sang trọng, một người đàn ông ăn mặc áo vest lịch sự, biểu tình có chút rối rắm nhìn vào bên trong nhà hàng. Do dự đắn đo một hồi, rốt cuộc anh thở dài, sửa sang lại trang phục của mình rồi bước vào bên trong.
“Xin chào quý khách. Xin hỏi, ngài có đặt bàn trước không ạ?”
Người đàn ông phất tay tỏ ý không cần phục vụ, đi thẳng vào bên trong tiến đến trước một bàn hai người rồi ngồi xuống. Cô gái đang ngồi tại đó giật mình ngẩng đầu, vừa nhìn thấy diện mạo của anh thì không khỏi đỏ mặt, ánh mắt nhìn anh mang theo tia thẹn thùng yểu điệu, nhẹ nhàng hỏi, “Anh là Lăng thiếu sao?”
Người đàn ông gượng cười trả lời, “Đúng một nửa.”
Cô gái hơi sửng sốt, ngại ngùng cười hỏi lại, “Thế nào là đúng một nửa?”
“…Đúng chữ thiếu, sai chữ Lăng.”
*
Lăng Diêu Phong nhìn người nam nhân trẻ tuổi tràn đầy khí khái trước mặt, cười cười hỏi, “Rốt cuộc hôm nay con đến đây tìm chú là có chuyện gì?”
“Không phải con đã nói rồi sao? Nhớ chú, đến thăm chú.”
Lăng Diêu Phong cười khẩy một tiếng, “Con có thể nhớ chú, nhưng nói nhớ đến mức phải đến tận đây tìm chú, con nghĩ chú sẽ tin sao?”
Lăng Thượng Quân bĩu môi, không đáp lời.
“Mới ngày đầu tiên con đã trốn thế này rồi, sẽ không định cả ba tháng tới đều chạy đến chỗ chú trốn nạn đấy chứ?”
Nghe ông chế giễu, Lăng Thượng Quân không nhịn được lầm bầm, “Trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838007/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.