Chỉ tiếc, đôi chân của Lăng Thượng Quân lại dài hơn hẳn cô, dù cô có cố thế nào cũng không thể thay đổi được khoảng cách giữa hai người.
Biết Vân Linh nghĩ mình như vậy, ngày thường tùy hứng tùy tiện như Lăng Thượng Quân lại khó được dịp mà cảm thấy oan khuất, bỗng có chút gấp gáp muốn giải thích rõ cho cô nghe, “Em đừng hiểu lầm. Hôm qua bởi vì là em nên tôi mới như thế. Nếu đổi lại là người khác, tôi chắc chắn sẽ không làm ra hành động như vậy!”
Lăng Thượng Quân không nói thì thôi, vừa nói Vân Linh lại càng đỏ mặt, phẫn nộ mắng, “Lưu manh!!!”
Sau đó cô liền nhấc chân chạy đi, gió ngày trưa thoáng thổi qua cũng không thể làm dịu đi nhiệt độ lúc này trên mặt cô, khiến cô vừa tức vừa quẫn bách. Sao anh có thể nói ra lời như vậy ngay giữa nơi đông người được chứ?! Có quân nhân nào lại vô liêm sỉ như vậy hay không!
Càng nghĩ càng giận, Vân Linh chỉ hận không thể giẫm Lăng Thượng Quân mấy cái. Nhưng không hiểu sao, khi nghe anh nói anh chỉ như vậy đối với cô, dưới tận đáy lòng lại nhen nhóm lên một tia vui vẻ, khóe môi bất giác cong lên lúc nào không hay.
Lăng Thượng Quân thấy cô vùng vằng bỏ đi cũng không đuổi theo, cười cười nhìn cô khuất bóng mới xoay người.
Vẫn là nên đi gặp chú một chút, dù sao sắp tới, hẳn anh sẽ dự thính ở học viện của ông dài dài.
*
Về đến Lăng gia, Lăng Thượng Quân lại bị Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838006/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.