Trở về biệt thự, bởi vì sáng đã tắm nên Thẩm Lan Linh vốn không định tắm nữa. Nhưng nghĩ đến lát sẽ qua phòng Hoắc Đình Quân hát cho anh nghe, cô không muốn mang một thân thoang thoảng mùi lẩu ở gần anh lắm, bèn vào phòng tắm tắm rửa.
Không tốn quá nhiều thời gian, Thẩm Lan Linh đã tắm rửa xong xuôi. Quần áo trên người cũng mặc cẩn thận, nhìn tới nhìn lui thấy sẽ không xảy ra tình huống xấu hổ gì, Thẩm Lan Linh liền hưng phấn khẩn trương chạy qua phòng Hoắc Đình Quân.
Nhưng đợi đến khi bước vào phòng anh rồi thì mọi tâm tình lại bị cô đè nén đến tận cùng, ngoài mặt bình thản như không có việc gì.
Hoắc Đình Quân đang ngồi ở trên giường, dựa lưng sau gối, một tay cầm điện thoại giải trí, thấy cô vào thì nhìn qua khẽ cong môi.
Trái tim Thẩm Lan Linh thoáng đập loạn.
Hoắc Đình Quân vốn đã rất đẹp trai, bình thường đều theo hướng lạnh lùng khó gần, nhưng chỉ cần khẽ cười, khuôn mặt anh liền trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, lần nào cũng có thể khiến cho trái tim cô rối loạn. Cũng may anh không hay cười, nếu không sợ rằng cô sẽ không giấu nổi tâm tư của mình mất.
Thẩm Lan Linh cố gắng ổn định con nai con trong lòng mình, ánh mắt nhìn thoáng khắp phòng định tìm một chiếc ghế để kéo đến ngồi cạnh giường. Không biết Hoắc Đình Quân có phải đoán được ý nghĩ của cô không mà anh đột nhiên lại vỗ nhẹ xuống nệm giường bên cạnh mình, mở miệng, “Ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835949/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.