Hai người cùng rời khỏi phòng tập thể dục. Lúc này cũng đã gần một giờ, Du Linh không nhịn được che miệng ngáp, nói với anh, “Bây giờ đã muộn, chúng ta trước hết đi ngủ đi. Sáng mai tôi sẽ bảo người đại diện của tôi mang bản hợp đồng đến cho anh xem.”
“Được, chúc cô ngủ ngon,” anh gật đầu đáp.
“Anh cũng ngủ ngon nhé,” cô vẫy vẫy tay, sau đó đi về phòng mình.
Sau khi khóa cửa phòng ngủ lại, cô nhìn đồng hồ, cố nhớ lại lần cuối cùng mình tắm là khi nào, tính toán thời gian một chút, liền quyết định trước hết tắm một cái rồi mới đi ngủ.
Vì sao cô phải tính thời gian ư? Bởi vì điểm chí mạng của nhân ngư không phải chỉ ở mỗi chỗ hơn một nửa diện tích chân dính nước, mà còn ở chỗ không dính nước.
Nhân ngư chỉ có thể ở trên cạn nhiều nhất là mười hai tiếng đồng hồ. Nếu sau đấy nhân ngư không ngâm nước, thân dưới sẽ tự động biến đổi trở về đuôi cá, và bọn họ cũng sẽ không thể biến lại thành chân trước khi cơ thể được ngâm nước đủ lâu.
Đây không phải là điểm chí mạng duy nhất của việc ở trên cạn quá mười hai tiếng. Kể từ giây thứ nhất của tiếng thứ mười hai trở đi, cơ thể nhân ngư sẽ tiến vào tình trạng thiếu nước. Để càng lâu, hậu quả càng nghiêm trọng. Đầu tiên, nhân ngư sẽ chỉ cảm thấy khát nước và mệt mỏi. Theo thời gian, khả năng vận động của bọn họ sẽ suy giảm, khả năng suy nghĩ và ngôn ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835879/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.