Du Linh và nhân viên y tế đồng loạt sửng sốt, nhưng nhân viên dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm hơn trong chuyện này, lập tức phản ứng lại, “Vậy còn những thông tin khác thì sao? Bất kỳ cái gì cũng được, miễn là có thể xác minh danh tính của anh.”
“Trên người tôi và trong não tôi đều không có cái gì,” anh lắc đầu, giọng điệu đều đều trả lời.
Du Linh lúc này mới vỡ lẽ vì sao anh không vào bệnh viện.
Thân phận (có lẽ) không tầm thường, bị thương ở đầu, mất trí nhớ, nối hết tất cả những dữ kiện này lại, sắc mặt Du Linh không khỏi tràn đầy phức tạp nhìn anh.
Nhân viên y tế sau khi biết anh bị mất trí nhớ liền vội vàng muốn liên hệ với bác sĩ, nhưng không ngờ đối phương lại ngăn mình lại.
“Tôi không muốn nhập viện. Lúc nãy bác sĩ đã nói cơ thể tôi hoàn toàn không có vấn đề gì, phiền cô tính toán viện phí giúp tôi.”
Du Linh ngạc nhiên nhìn anh, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng khuyên nhủ anh cái gì. Nhân viên y tế thì lại không quá đồng ý với quyết định này của anh, quay sang Du Linh muốn bảo cô khuyên nhủ anh một chút. Chỉ đến khi Du Linh bảo bản thân mình không có quan hệ gì với anh, nhân viên mới đành thôi.
Bệnh nhân không muốn nhập viện, bọn họ cũng không có cách nào, nhân viên y tế chỉ có thể tiếp tục làm thủ tục. Bởi vì anh không nhớ bất kỳ thông tin gì về mình, Du Linh chỉ có thể đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835881/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.