Biết cô lo lắng, Lục Hi Quân vỗ nhẹ tay cô trấn an rồi nhìn sang cha mình.
Thấy anh rốt cuộc cũng chịu chú ý đến mình, Lục Chính Thần lập tức sầm mặt nói, “Con nghĩ bố là loại người như thế à? Lấy oán báo ơn? Hả?”
Mặc dù giống như đang tra hỏi, Du Linh lại tinh ý nghe ra được một chút xíu ủy khuất trong lời nói của ông, trái tim liền thả lỏng xuống. Du Linh là người ngoài còn nhìn ra được, thân là con ruột Lục Hi Quân sao có thể không nhìn ra? Vì thế anh cũng không sợ hãi, ngược lại cười cười đáp, “Ai biểu vừa mới đến cửa con đã nghe thấy bố hỏi về chuyện tình cảm của bọn con làm chi.”
Anh nhắc đến làm Lục Chính Thần nhớ lại câu đầu tiên anh nói khi bước vào căn phòng này. Ông cũng không hỏi anh vì sao lại nói như vậy, bởi vì ông quá hiểu tính cách con mình, cũng đoán được anh sẽ trả lời thế nào. Vì thế, ông nói sang vấn đề khác, chính là về nhóm người đã truy sát hai người họ vào tối hôm qua.
Lúc này, Du Linh mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Kỳ thật, Lục Chính Thần lên làm thủ tướng chưa lâu, thậm chí còn chưa đầy ba tháng.
Khoảng thời gian xảo diệu sao? Gần ba tháng trước chính là thời điểm Du Linh gặp được Lục Hi Quân.
Lúc trước, tranh cử chức vị tể tướng có tổng cộng tám người, nhưng trong đó, hai người có khả năng thắng cuộc bầu cử nhất chính là Lục Chính Thần và Tề Hồng Sâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835803/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.