Ông xoay đầu nhìn cô, cũng không đứng dậy, chỉ là mỉm cười hướng tay về phía đối diện, ôn hòa nói, “Du tiểu thư, mời cháu ngồi.”
Du Linh vội vàng nghe lời tiến lại, nhưng không dám ngồi xuống, ngược lại kính cẩn cúi chào ông, “Xin chào ngài, ngài gọi thẳng tên cháu là được rồi ạ. Cháu rất cảm ơn ngài vì chuyện tối hôm qua.”
Lục Chính Thần bật cười, “Trước hết cứ ngồi xuống đi đã. Cháu không cần phải dè dặt như vậy. Hôm nay bác gặp cháu với thân phận là cha của Tiểu Quân, cho nên cháu cứ thoải mái là được.”
Du Linh nghe vậy thì nở nụ cười bẽn lẽn, câu nệ ngồi xuống vị trí đối diện với ông.
“Uống trà nhé?” Hỏi thì hỏi vậy, Lục Chính Thần cũng đã cầm ấm trà lên rót cho cô một ly.
Du Linh vội vàng nhận lấy, nói cám ơn, sau khi nhấp một ngụm thì dè dặt hỏi, “Vậy… không biết cháu có thể mượn điện thoại một chút được không ạ?” Sợ ông hiểu lầm, cô lại nhanh chóng thêm vào, “Không cần phải là điện thoại của bác, chỉ cần là điện thoại là được ạ! Để cháu nhắn tin báo bình an cho người đại diện của cháu.”
Lục Chính Thần dễ dãi đáp, “Đương nhiên là được rồi.”
Nói rồi ông gọi một tiếng, bên ngoài liền có người tiến vào. Nghe Lục Chính Thần dặn dò, trợ lý đáp một tiếng, quay người đi ra ngoài. Rất nhanh, trợ lý đã quay lại, đưa điện thoại cho Du Linh.
Du Linh cũng không tìm hiểu lung tung, cầm được điện thoại liền bấm số gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835804/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.