Thấy người giúp việc dẫn cô đến, Lục phu nhân nghiêng mắt nhẹ cười, đối với lời thông báo của người giúp việc khẽ gật đầu ngỏ ý cô ấy đã có thể rời đi, rồi đối với Du Linh ôn hòa nói, “Chào Du tiểu thư, cháu cũng đừng câu nệ, mau ngồi xuống đi.”
Du Linh một bên ngồi xuống, một bên xua tay nói, “Bác đừng gọi cháu như vậy.”
Câu kế tiếp còn chưa kịp nói, Lục phu nhân đã cười, “Thế bác gọi cháu là Linh Nhi được chứ?”
Du Linh hơi ngẩn ra, sau lấy lại phản ứng lập tức gật đầu, hơi chút bẽn lẽn cười, “Tất nhiên là được rồi ạ.”
Nụ cười trên môi Lục phu nhân càng ôn hòa, bắt đầu nhẹ giọng hỏi han cô. Các câu hỏi cũng không có gì khiến người khác cảm thấy khó xử, đều là loại hỏi thăm bình thường, tựa như một người mẹ quan tâm tò mò về bạn gái của con trai mình mà thôi.
Tất cả các câu hỏi Du Linh đều ngoan ngoãn trả lời hết, chỉ trừ những câu có liên quan đến thân phận, bởi vì không rõ bà có biết chuyện về tộc nhân ngư hay không nên Du Linh đều ẩn ý đối đáp. Đợi sau này hỏi thăm phía Lục Hi Quân xong, có dịp lại nói rõ hơn là được, Lục phu nhân hẳn cũng sẽ không vì vấn đề này mà để bụng cô.
Hai người nói chuyện không lâu Lục phu nhân liền tỏ vẻ còn chuyện phải làm, Du Linh hiểu ý nói muốn về phòng nghỉ ngơi. Cuộc nói chuyện diễn ra tốt hơn cả mong đợi của cô, từ đầu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835801/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.