Được một lúc sau, Long Vũ đi ra ngoài với thân hình cường tráng, cùng với đó là cơ bắp săn chắc, khỏe khoắn. Anh bước ra phòng tắm với chiếc khăn tắm màu xanh xen lẫn màu trắng ở hai bên hông. Đôi mắt sắc bén cùng với mái tóc ướt nhẹp như sợi miến. Anh cầm khăn tắm, hai tay xoa mạnh lên đầu để làm khô tóc đi.
Long Vũ mặc quần áo vào bên trong, ngước nhìn đồng hồ bên cạnh giường là sáu giờ ba mươi phút đúng sáu rưỡi. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ. Đi xuống dưới là người làm đang nấu đồ ăn sáng. Anh chỉ khẽ nhìn trộm
-'Bọn họ dậy sớm hơn mình nghĩ'
Long Vũ đang nghĩ, bỗng người làm liền nói lớn lên
-"Không phải đứng đó nhìn trộm đâu."
Nghe người làm nói vậy, Long Vũ biết bọn họ đã cảm nhận ra mình ở đây, mặc dù chỉ nhìn trộm. Nhưng cũng khiến anh phải thán phục người làm.
Anh bước vào bên trong với dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng hơn. Nhưng bọn họ chẳng để ý tới dáng vẻ của anh mà cứ chăm chú làm bữa sáng. Sau một lúc, khi bọn họ quay lại định gọi anh nhưng thấy anh đang ở đằng sau. Người làm giật mình đến nỗi tim giật thót lên. Đến nỗi tay còn ôm cả ngực mình.
Long Vũ thấy hành động của người làm vẫn chưa hiểu bọn họ làm gì
-"Cô làm sao mà giật mình vậy?"
Người làm lúc này mới tỉnh lại, quay sang chỗ khác cùng với vẻ mặt nghiêm túc hơn
-"Tôi tưởng là cậu ở kia, định gọi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801192/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.