Băng Khiết thấy Long Vũ nói vậy, có lẽ cũng chỉ vì yêu một người mới dẫn đến trở nên như vậy. Nhưng cô cũng chỉ nói một câu mà cũng khiến anh nhớ mãi
-"Cậu không có lỗi gì cả, tình yêu mà cậu muốn luôn được đặt ở trong trái tim."
Long Vũ nghe câu nói của cô, nước mắt đã rơi lệ từ lúc nào mà không hay. Bọn họ thấy anh như vậy cũng định đưa anh ra khỏi đây. Nhưng Băng Khiết đưa tay ra hiệu, bọn họ hiểu ý mà đi ra chỗ khác.
-"Giờ cũng đã tối rồi, cậu nên trở về phòng mình đi thì hơn"
Nói xong, Băng Khiết quay lại người rời đi. Nhưng chưa được bao xa, Long Vũ nhìn cô và nói
-"Cậu đã đến đây từ lúc nào vậy, Băng Khiết?"
Băng Khiết nghe anh nói vậy, nhưng cô cũng chẳng nói gì mà cứ lặng lẽ rời đi để lại Long Vũ ở đó nhìn cô với đằng sau bóng lưng.
Băng Khiết vừa đi vừa nhớ lại tất cả. Những chuyện mà trước khi Long Vũ bị phản bội, cô cũng đã khuyên cậu bởi vì trên danh nghĩa là bạn bè nên cô mới có lời khuyên cho cậu. Nhưng Long Vũ không nghe mà còn đẩy cô sang chỗ khác khiến cho cô bị thương, may mắn là vết thương đấy không hề nặng mà chỉ bị trầy xước da. Chính điều đó mà cô mới đến thành phố George để làm việc ở đây. Và cũng chính là giám đốc ở đó.
Về đến nơi /Rầm/ tiếng cánh cửa mà cô đóng vào. Băng Khiết đi ra ghế sofa rồi nằm /Bịch/ xuống dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801194/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.